Nghĩ đến nam nhân đó, Phượng Khương Trần có chút lo lắng, sau khi nam nhân đó tỉnh lại, có khi nào nhớn nhác, sau đó tìm mình gây phiền phức không?
Tuy nhiên, cho dù tìm nàng gây phiền phức, cũng phải qua mấy ngày.
Liều thuốc mê nặng như vậy đủ để hắn ta ngủ say đến chết, thêm với thời gian dưỡng thương, trong vòng mười ngày nửa tháng nam nhân đó chắc sẽ không thể đến làm phiền mình.
Còn chuyện sau nửa tháng, thì nửa tháng sau nghĩ tiếp.
Phượng Khương Trần lắc đầu vứt bỏ nam nhân mặt bạc đó ra khỏi đầu mình.
Đợi sau khi nhị phu nhân được gây mê toàn thân xong, Phượng Khương Trần liền bắt đầu làm sạch và sát trùng vết thương, đồng thời loại bỏ thịt chết ở vết thương.
Đối với những vết thương tương đối lớn thì dùng kim khâu thẩm mỹ để khâu lại.
Về phần vấn đề sẹo hoàn toàn không cần lo lắng gì cả, đợi đến khi vết thương liền chỉ rồi thì dùng máy móc y tế trong túi y tế thông minh để thực hiện vài lần điều trị xóa sẹo, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì to tát.
Tương đối có vấn đề là ống dẫn trứng bị tắc đó của nhị phu nhân.
Chuyện này, đối với nhị phu nhân mà nói là một vấn đề lớn, nhưng đối với Phượng Khương Trần nàng, lại là một vấn đề có thể được giải quyết chỉ bằng một thủ thuật nhỏ.
Chỉ là, chuyện này mình có nên lo không?
Thân là một bác sĩ, nàng đương nhiên phải lo, nàng không thể nhìn bệnh nhân đau khổ, không thể nhìn nhị phu nhân mất đi tư cách làm mẹ; nhưng thân là một người phụ nữ xuyên không về thời cổ đại này, nàng không không muốn tham gia vào loại trận chiến hào môn này …
Phải làm sao đây?
Phượng Khương Trần xoắn xuýt.
Vết thương trên người của Nhị phu nhân đối với Phượng Khương Trần mà nói không phải là vấn đề nan giải gì, điều tương đối phiền phức là vết thương này quá nhiều, phải mất khá nhiều thời gian để xử lý.
Hơn nữa, ánh sáng trong căn phòng này không ra làm sao cả, để đảm bảo đườngkhâu hoàn hảo, Phượng Khương Trần đành phải cúi xuống nhìn chằm chằm vào vết thương trên người của Nhị phu nhân.
Khi vết thương trên người của nhị phu nhân được xử lý xong, mặt trời cũng đã lặn rồi, Phượng Khương Trần vừa đói vừa mệt, eo cong khó duỗi thẳng, hai mắt cũng khô và sưng phồng lên.
“Đây thực sự là một công việc hao tốn tâm sức.
”
Phượng Khương Trần chống lại sự khó chịu về thể chất, thu gom rác thải y tế, cởi găng tay y tế ra và phân loại chúng vào túi y tế thông minh.
Sau đó, rửa tay cẩn thận trong nước sạch đã chuẩn bị trước, một lần, hai lần … sau khi rửa đủ bảy lần, Phượng Khương Trần mới dừng lại.
Chuyện này nếu như để người ngoài nhìn thấy được, mười thì có đến tám chín người cho rằng Phượng Khương Trần mắc bệnh sạch sẽ hoặc là mắc bệnh thần kinh.
Tuy nhiên, các bác sĩ ít nhiều đều bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, bọn họ biết rất rõ có bao nhiêu vi khuẩn và những thứ tương tự trên vết thương, càng hiểu rõ sẽ đau khổ như thế nếu như bị vi khuẩn cảm nhiễm.
Sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì nữa, Phượng Khương Trần lại cho phép bản thân lộ ra sự mệt mỏi, đưa tay ra xoa xoa phần eo đang đau nhức đến sắp không có cảm giác.
Dùng tay trái đỡ eo, tay phải xoa phía sau rồi bước ra ngoài như thế này, dáng vẻ đó thật giống tư thế của một người phụ nữ có thai.
Vương Thất vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Phượng Khương Trần với dáng vẻ như thế này.
“Phụt.
.
” một tiếng, trà trong miệng phun ra ngoài.
Nha hoàn vội vàng tiến lên trước, định lau người cho Vương Thất, nhưng lại bị Vương Thất vẫy ra.
Vương Thất đi về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt kinh ngạc, không chút giữ gìn hình tượng quý công tử: “Phượng Khương Trần, ta nói ngươi không phải chứ? Ngươi không phải đã?”
Ánh mắt rơi vào bụng dưới của Phượng Khương Trần.