Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Còn nhớ hắn chuyển lời tới Phượng Khương Trần, hắn ta sẽ không bỏ qua chuyện của Dung thập tiểu thư, cái gì mà nếu Phượng Khương Trần biết điều, hắn ta có thể cân nhắc nạp nàng làm thiếp, từ ngữ thô lỗ không hề có giáo dục chút nào.
Nói chung…Dù là người có tính tình tốt như Vương Cẩm Lăng, nghe xong những lời hắn ta nói còn cảm thấy tức giận.
Lúc người kia nhắc tới hắn, nụ cười trên mặt Vương Cẩm Lăng không thay đổi.

Hắn không so đo với người kiêu căng ngạo mạn như vậy, hắn ta chẳng biết bản thân chỉ là công cụ, mà sau khi công cụ hết tác dụng thì chỉ có một con đường chết.
Khi nói đến Phượng Khương Trần, mặc dù Vương Cẩm Lăng vẫn cười nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, có điều tên đó không biết cứ đứng nói lời bậy mãi.
Hắn ta thực sự nghĩ rằng dựa vào vận khí con rùa của mình có thể càn quét thiên hạ sao?
Dung thập tiểu thư, chẳng phải là Vũ An quận chúa có đời sống phóng túng à.


Phượng Khương Trần tức giận liếc mắt: “Dung thập tiểu thư này thật lợi hại!” Gặp phải một nam nhân ngựa đực, không biết là phúc hay là họa.
“Cẩm Lăng à, nếu như ta đoán không sai, chuyện ngày hôm nay nhất định là nhắm vào ta, kiếm chuyện tới huynh chỉ vì chúng ta quen biết, xin lỗi hại huynh chịu tai bay vạ gió.” Ngoài người gây ra vụ nổ ở cổng thành, thế gian này có mấy người biết về bom sấm sét chứ, nàng có thể nghĩ ra thì Vương Cẩm Lăng cũng có thể nghĩ ra, nhóm người hoàng thượng đều biết, nhưng họ ăn ý không nói ra thôi.
“Nói gì thế, ta vẫn ổn mà.” Khóe miệng Vương Cẩm Lăng nhếch lên, nhìn qua vẫn tao nhã giống như thường ngày.

Phượng Khương Trần biết mặc dù Vương Cẩm Lăng tỏ ra ôn nhã trước mặt mọi người, nhưng lại thêm một phần xa cách, còn Vương Cẩm Lăng ở trước mặt nàng, luôn mở lòng ra nói thật với nàng, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác nàng không dám bước thêm bước nữa.
Không khí trong xe hoàn toàn yên tĩnh nhưng chẳng lúng túng chút nào, ngược lại cảm giác rất yên bình.

Phượng Khương Trần cũng mệt mỏi cả ngày, nàng không cần phòng bị ở trước mặt Vương Cẩm Lăng, vì thế bèn dựa vào xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Phượng phủ, Phượng Khương Trần mới mở mắt ra, đang định xuống xe thì bị Vương Cẩm Lăng kéo lại: “Khương Trần à, hầu bao của ta đâu? Nàng không cần ném đi đâu, tặng ta đi, ta sẽ giữ gìn cẩn thận tuyệt đối sẽ không để nó bị bẩn.”
Lông mày cong vút, đôi mắt đen láy sáng ngời giống như tiên nhân chẳng nhiễm chút khói lửa nhân gian…
Phượng Khương Trần nằm trên giường cả nửa ngày vẫn không ngủ được, nghĩ đến hà bao bị Vương Cẩm Lăng nửa dỗ ngọt nửa lừa gạt lấy đi mất nàng thấy thế nào cũng không hợp lý.

xương cốt lại vẫn là kẻ ngang ngược muốn chết.
Coi như hôm nay nàng đã hiểu rõ bộ mặt thật của Vương Cẩm Lăng, sự ngang ngược, ngông cuồng từ trong xương cốt của nam nhân này không thua kém gì cửu hoàng thúc, chỉ có điều hắn giỏi giả bộ hơn cửu hoàng thúc.

Những nam tử quyền quý là con cháu thế gia này có ai lại để lộ tính cách chân thật của mình trước mặt người khác đâu chứ.
Đông Lăng Tử Lãng cũng không thích Tây Lăng Dao Hân giống như hắn đã biểu hiện ra ngoài, nếu nàng ta không có thân phận là công chúa thì cho dù hắn có thích cũng sẽ chỉ ở một mức độ nhất định, giỏi lắm thì nàng ta cũng chỉ được một vị trí trắc phi.
Còn cả thái tử, tuy không tiếp xúc nhiều lắm với thái tử nhưng Phượng Khương Trần cũng hiểu được đó là một vị chủ tử rất cứng cỏi, nếu không phải sức khỏe không tốt thì ngôi vị hoàng đế Đông Lăng này thuộc về ai thật đúng là khó mà nói được, những chuyện như việc kéo lão hoàng đế xuống khỏi đế vị cũng không ít..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận