“Xin Hoàng Thượng hãy yên tâm, chỉ cần Lý công tử tỉnh lại thì sẽ không có chuyện gì cả, vết thương của hắn ta chỉ cần nghỉ dưỡng trong một khoảng thời gian thì có thể lành lại.”
Tôn Chính Đạo nói như vậy thì những vị thái y khác đương nhiên cũng sẽ hùa theo, cộng với phương pháp xuống dao vô cùng tài tình của Phượng Khương Trần, nhìn từ bề ngoài thì Lý Tưởng chỉ là bị thương nhẹ ở ngoài da thôi, nhưng lại không biết bên trong sớm đã thối rữa rồi.
“Hoàng Thượng xin hãy yên tâm, Phượng tiểu thư vô cùng hiểu rõ vết thương ngoài, Lý công tử trông có vẻ đã chảy rất nhiều máu nhưng chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, không hề làm tổn thương đến cơ thể.” Vị lão thái y râu trắng trước đây đã ra lệnh cho Phượng Khương Trần cũng đứng ra nói thay cho Phượng Khương Trần.
Hoàng Thượng không hiểu y thuật, thấy thái y nói như vậy thì đương nhiên chỉ có thể tin tưởng, bèn muốn tìm Phượng Khương Trần nhưng lại phát hiện Phượng Khương Trần không có ở đây: “Phượng Khương Trần đâu?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Phượng tiểu thư sau khi nghe thấy Lý công tử tỉnh lại thì đã ngất đi rồi, thái y nói đã hao tổn tinh thần và nguyên khí nên phải nghỉ ngơi thật tốt ạ.” Một cung nữ mặc cung phục màu xanh nhạt bước lên và kính cẩn trả lời.
Lúc này Hoàng Thượng càng hài lòng: “Được được được, Khương Trần đã mệt mỏi rồi, truyền lời của trẫm, trời đã tối muộn, để Phượng tiểu thư nghỉ ngơi ở Vĩnh Hoà điện, sau khi trời sáng mới ra khỏi cung.”
Đây là để Phượng Khương Trần ở lại trong cung, đây chính là một ân sủng ngất trời, Tôn Chính Đạo ngầm bĩu môi.
Con cáo nhỏ Phượng Khương Trần đó rõ ràng đã làm chuyện xấu, lại còn được tất cả mọi người khen thưởng nàng, đây đúng là một phương pháp cao siêu.
Mà Hoàng Thượng lại không biết được khi mọi người nhắc đến cái tên Phượng Khương Trần thì trong mắt của Lý Tưởng lại ngập tràn ánh sáng xấu xa.
Lý Tưởng chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ, bộ dáng sống dở chết dở hiện nay của hắn ta đều là do Phượng Khương Trần làm nên…
“Phụ hoàng, Phượng Khương Trần thật sự ngủ rất say, có người vào trong nàng cũng không tỉnh lại, hẳn hôm nay nàng đã vất vả lắm!” Đông Lăng Tử Lãng nói sự thật, vì dù hắn có giấu cũng vô ích.
Trong cung tất cả đều là cơ sở ngầm của Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng muốn, thì người có thể biết ngay nhất cử nhất động trong cung của Phượng Khương Trần.
Hoàng thượng gật gật đầu: “Đã khuya rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai thay trẫm tiễn Phượng Khương Trần xuất cung.”
“Phụ hoàng?” Đông Lăng Tử Lãng có phần khó hiểu.
Ý này của Hoàng thượng nghĩa là gì? Là có ý chỉ Phượng Khương Trần cho hắn sao, làm sao có thể?
Hừ!
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: “Trẫm vẫn kỳ vọng vào con rất nhiều.
Nếu con thích Phượng Khương Trần, trẫm chuẩn cho con nạp nàng làm sườn phi.
Về phần Tây Lăng Dao Hân, con nên sớm chết cái tâm kia đi.
Trẫm sẽ không cho phép con cưới nữ nhân đó, dù có làm sườn phi cũng không được!”
Tử Lãng muốn lợi dụng Tây Lăng Dao Hân, vậy há gì Tây Lăng Dao Hân không muốn lợi dụng Tử Lãng? Lập trường hai bên bất đồng, các hữu mưu tính, sau khi chân chính thành hôn rồi, lúc đó tình phân giữa cả hai cũng sẽ bị đánh mất.
Đến lúc đó, càng xem ai cao tay hơn, lòng ai ác độc hơn..