Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Khi Tây Lăng nhận được tin tức Thanh Diễn Lý Tưởng muốn ở lại bị phát nổ, Tây Lăng Thiên Lâm rất muốn biết, là ai ở Đông Lăng có tình báo còn nhanh hơn cả hắn.
“Vẫn chưa.” Sắc mặt Tây Lăng Dao Hân hổ thẹn.

Thấy Tây Lăng Thiên Lâm không vui, nàng ta vội vã giải thích: “Hoàng huynh, tin tức ở Nam Lăng và Bắc Lăng là do người của chúng ta lộ ra.”
Tây Lăng Thiên Lâm lấy danh nghĩa tuyển phi để đi các quốc gia, mỗi một địa phương đều lập nên hệ thống tình báo vô cùng khổng lồ.
Vốn thu thập tình báo ở nước Nam Lăng và Đông Lăng là nhanh nhất, nhưng tất cả là vì sau sự kiện xảy ra với Chu Tương, cung điện của Nhị Hoàng tử Nam Lăng bị Đông Lăng Vũ Cửu phát hủy, khiến chuyện thám tử Nam Lăng ở Đông Lăng bị đào ra tận gốc, vậy nên căn bản ở Đông Lăng không có mấy người dùng được.
Mà Bắc Lăng… Trước đó, bọn chúng vội vã vỗ cho bụng mình no, người có thể sử dụng ở các quốc gia không quá nhiều.
Trong Tam quốc, tình báo của nước Tây Lăng xem như là hoàn thiện nhất, không ngờ còn có kẻ nhanh hơn bọn họ một bước.


Chuyện này khiến Tây Lăng Thiên Lâm thấy như nghẹn ở hầu.
“Rốt cuộc là ai hẫng tay trên chúng ta?” Đây là chuyện Tây Lăng Thiên Lâm vô cùng để bụng, Tây Lăng Dao Hân cúi đầu không lên tiếng.
Đó là vấn đề nàng ta không trả lời được.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa: “Đi thăm dò một loạt các đại y quán, xem thử có ai có thể chữa vết bỏng không, quan trong là điều tra Phượng phủ một chút!”
“Hoàng huynh yên tâm, nhất định Dao Hân sẽ làm tốt” Điều tra Phượng phủ là chuyện khiến Tây Lăng Dao Hân cao hứng nhất.

Nếu thật sự tra ra được gì đó, vậy Phượng Khương Trần kia sẽ xong đời, Hoàng thượng Đông Lăng tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Đáng tiếc thay, lời của Tây Lăng Thiên Lâm lại dập hết sự nhiệt tình trong lòng nàng ta: “Dao Hân, đừng rục rịch tâm tư không nên rục rịch! Đây là địa giới Đông Lăng, chúng ta quang minh chính đại xuất hiện ở Đông Lăng, sẽ không giở thủ đoạn sau lưng.

Muội thật sự xem Hoàng đế Đông Lăng là người chết rồi sao?”
Có một số việc mọi người tự hiểu, không nói ra ngoài.

Dù sao kéo mặt mũi ai xuống cũng khó coi, nhưng không thể tự cho là thông minh, có thể giấu diếm được đối phương.
“Dao Hân không dám!” Tây Lăng Dao Hân cúi đầu, giấu đi bất mãn và phẫn nộ trong mắt.
Nàng ta rất hối hận vì trước kia không trực tiếp giết Phượng Khương Trần.


Để một tai họa như vậy ở lại, ả hại nàng ta nhiều lần bị ngã ngựa ở Đông Lăng, thậm chí hôn sự vốn có ban đầu cũng bị thay đổi.
“Nhớ kỹ thân phận của muội!” Tây Lăng Dao Hân muốn gì trong đầu, lẽ nào Tây Lăng Thiên Lâm không biết.

Chỉ cần nàng ta không gây ra chuyện gì lớn, vậy hắn cũng không ngại dùng chút thủ đoạn nhỏ với Dao Hân, điều kiện tiên quyết là Dao Hân àng có thời gian và tinh lực kia.
“Dao Hân, đừng cứ chăm chăm vào Phượng Khương Trần nữa.

Hãn huyết bảo mã bị Đông Lăng bắt đi, muội đã xử lý xong chưa?” Đó là ý nói Tây Lăng Dao Hân phải đích thân đi xử lý.
“Hoàng huynh, ta sẽ đi làm ngay!” Tây Lăng Dao Hân cắn cắn môi.

Vậy làm sao nàng ta có thể ra tay đối phó Phượng Khương Trần đây?
Thấy cảm xúc của Tây Lăng Dao Hân hạ xuống, sợ nàng ta hỏng việc, Tây Lăng Thiên Lâm mở miệng khuyên bảo:”Dao Hân, Phượng Khương Trần cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ thôi, đừng hao phí quá nhiều tinh lực lên một quân cờ.”

“Chuyện Hoàng huynh giáo huấn, Dao Hân đã hiểu được cái gì là chủ yếu và thứ yếu, tuyệt sẽ không làm bậy!” Quân cờ, quân cờ, nàng ta cũng là quân cờ, chẳng qua nàng ta cao quý hơn Phượng Khương Trần một chút thôi.
“Đi đi!”
Hai mắt Tây Lăng Thiên Lâm ngừng trên hai chân mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
“Lam Cửu Khánh, đừng để bổn cung gặp lại ngươi!”

Sáng sớm hôm sau, Phượng Khương Trần mới dùng bữa xong, Đông Lăng Tử Lãng đã đến rồi.

Thấy dáng vẻ của hắn, có vẻ như đã cả đêm không ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận