Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“A, vậy là lỗi của ta.

Ta vừa nghĩ đến chuyện này.

Ngươi tìm ta có việc sao?” Phượng Khương Trần ổn định tâm thần, cười nhạt, che đi sự thất thần của bản thân.
Tuy Tạ Tam tò mò muốn biết là chuyện gì mà khiến Phượng Khương Trần thất thần đứng ngay giữa đường cái, nhưng thấy hình như vẻ mặt Phượng Khương Trần có vẻ không muốn, hắn cũng không truy hỏi.
“Có việc.

Đại diện Tạ gia đến cảm tạ ngươi!”
“Cảm tạ ta? Nhị phu nhân mang thai rồi? Không thể!” Sau khi Phượng Khương Trần tạ ơn xong thì ra hiệu vào phủ rồi nói.


Tuy còn sáng sớm, nhưng người lui tới cũng nhiều rồi, hai người đứng trên đường cái thế này không tiện.
“Không phải chuyện của nhị thẩm.” Tạ Tam ra hiệu cho hạ nhân của Tạ phủ cũng mang theo lễ vật của hắn vào.

Phượng Khương Trần cũng không ngăn cản.

Nếu không cho Tạ Tam mang lễ vật vào cửa, vậy sẽ lập tức trở mặt với Tạ phủ.
Ma luyện ở hoàng thành hơn nửa năm, nàng đã không còn xúc động chán ghét Tạ phủ như trước, nàng cũng không muốn trở mặt, tự tạo ra cho mình một kẻ địch mạnh.
“Tiểu thư.”
“Tạ công tử.”
Tất cả hộ vệ của Phượng phủ đều là do Địch Đông Minh tặng, một nửa hạ nhân là Tô Vân Thanh cho, lại thêm nửa khác của Vương Thất.

Ai ai cũng được huấn luyện tử tế, sắp xếp dọn dẹp Phượng phủ ngăn nắp gọn gàng.
“Cuối cùng phủ đệ của ngươi cũng ra dáng rồi!” Tạ Tam nhớ lần đầu tiên đến Phượng phủ, nơi này cả một người rót nước cũng không có, nơi nào cũng lộ ra cảm giác nghèo túng và suy bại.

Không ngờ chưa đến một năm, Phượng phủ đã thay đổi rất lớn.
Quả nhiên là trữ khi bạch đầu ông, mạc khi thiểu niên cùng.
“Chỉ là bề ngoài thôi, ta cũng quen rồi!” Lễ nghi và quy củ thế gia quan lại chân chính đều rất nghiêm ngặt, cũng không phải một sớm một chiều có thể học được.

Trong mắt những người này, Phượng phủ cũng chỉ là hạng nghèo nàn.
Mà nàng lại không có mệnh quý tộc, sao phải dùng tiêu chuẩn của quý tộc áp lên mình.
“Ngươi quen từ lúc nào chứ? Ngươi không hiểu cách hưởng thụ thì có!” Quý khí không phải cứ khoác hoa phục và có thân phận là có thể tạo ra được, quý khí có liên hệ đến khí chất.

Phượng Khương Trần thật sự là một con người mâu thuẫn.

Lời nói tốt không nghe, Phượng phủ hoàn toàn xuất thân từ người chân đất.

Theo lý mfa nói, đừng bảo người nhà họ Phượng có được một nữ nhân quý khí mười phần như vậy, có thể nuôi được Phượng Khương Trần cho không thô bỉ đã là không tồi rồi.
Nhưng trên người Phượng Khương Trần lại thấp thoáng một loại khí chất tôn quý đoan trang, ngày thường Phượng Khương Trần làm việc quá tùy tiện và lỗ mãng, không thể phô bày vẻ quý khí đó được.
Sau khi hai người một trước một sau ngồi xuống, thị nữ dâng nước trà lên rồi lui ra.
“Khó lắm mới được uống trà ngon thế này tại nhà ngươi!” Với thân phận của Tạ Tam, có trà ngon nào mà chưa được uống? Cùng lắm hắn nói thể là để kéo gần khoảng cách của hai người thôi.
“Đồ đệ của ta hiếu kính đấy.” Phượng Khương Trần thật sự không biết hưởng thụ.

Ăn mặc ngủ nghỉ đều không chú ý đến chi tiết, chỉ tìm sự thoải mái.
“Thì ra tất cả đồ tố ở chỗ của người đều là là do người khác tặng! May mà ta cũng mang theo một ít thứ không tồi đến, ngươi có rảnh xem thử không?”
Lễ vật của Tạ phủ tuyệt đối không nhẹ.

Tạ Tam lại mang đến, hẳn là có sở cầu.


Phượng Khương Trần cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm: “Ngươi đến đây vì chuyện Tạ quý phi sao?”
“Đúng!” Phượng Khương Trần đã nói thẳng ra rồi, vậy Tạ Tam cũng không lòng vòng nữa, vậy có vẻ dối trá .
“Chuyện của Tạ quý phi, ta không giúp được gì cả!” Đây là lời nói thật, Tạ quý phi không có bệnh gì, bảo nàng có thể làm gì đây?
Tạ Tam thả tách trà xuống, thở dài thườn thượt: “Khương Trần, chúng ta cũng không phải mới quen ngày một, ngày hai, chúng ta coi như là có chút giao tình.

Hôm nay ta đến cũng không có ý gì khác, chỉ là theo lệnh của trong nhà, không thể không lại.

Ta đến là để chuyển cáo một tiếng, có đồng ý hay không đều là ở ngươi.

Ta chỉ hy vọng ngươi đừng vì chuyện nhà họ Tạ mà cắt đứt giao tình giữa chúng ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận