Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tôn Chính Đạo thân là viện trưởng Thái y viện, muốn bảo vệ Tạ Quý phi đến lúc lâm bồn, cũng không phải việc khó.
Trước khi có được sự bảo vệ của Tôn Chính Đạo, Tạ Quý phi sẽ không để cho Phượng Khương Trần đứng về phía Hoàng hậu.

Sau khi sinh ra được hài tử rồi, trưởng thành sau này cũng khó liên hệ đến Thái y.

Tạ Quý phi sẽ tuyệt không bỏ qua cơ hội giao hảo với Tôn Chính Đạo.
Vì chính bản thân, Tạ Quý phi cũng sẽ nghĩ hết cách, phá hư chuyện Phượng Khương Trần phải vào Lạc vương phủ.
Mặc kệ tương lai như thế nào, thì trong thời gian ngắn, hôn sự của Phượng Khương Trần và Đông Lăng Tử Lãng cũng không thể thành được.

Giải quyết được phiền toái này, tâm trạng của Phượng Khương Trần sẽ tốt lắm, nhưng thái độ của Đông Lăng Tử Lãng thì sao? Kệ hắn đi!
Dù nam nhân khắp thiên hạ này có chết hết, Phượng Khương Trần nàng cũng không lấy Đông Lăng Tử Lãng.


Dù có phải làm thiếp kẻ khác, Phượng Khương Trần nàng cũng không làm chính thê của Đông Lăng Tử Lãng!
Phượng Khương Trần trở lại phòng, phát hiện ra bên trong phòng đã được lau dọn sạch sẽ, toàn bộ nệm và chăn đã được đổi mới, không còn chút dấu vết nào của Lam Cửu Khánh.
“Quả nhiên không phải người bình thường, trọng thương như vậy vẫn có thể đi được, cao nhân!” Phượng Khương Trầnbội phục.

Kiểm tra một hồi không phát hiện ra vết máu hay gì cả, Phượng Khương Trần bèn đi vào phòng khách mà Tôn phu nhân đang ở.
Phượng Khương Trần không biết, rằng lúc nàng kiểm tra phòng của mình, thì cả phòng nàng và phòng giải phẫu đều có người lặng lẽ lẻn vào trong, nhưng nàng lại không phát hiện được gì cả.
Có sự chăm sóc của Tôn Tư Hành, rõ ràng miệng vết thương Tôn phu nhân ngày càng chuyển biến tốt.

Theo lý hẳn Tôn phu nhân cần ở lại thêm, nhưng thời gian này Phượng phủ rất ầm ĩ, hoàn toàn không hợp để tĩnh dưỡng, Phượng Khương Trần bèn để cho Tôn phu nhân quay về nhà sớm một chút.
“Tư Hành, sau khi về rồi thì chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt, mấy hôm nữa không cần lại đây.” Sau khi tiễn người lên ngựa, Phượng Khương Trần cứ dặn dò mãi.
Để Tôn phu nhân về sớm, cũng là vì nhà họ Tôn không thiếu thầy thuốc.

Có sự chăm sóc của Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành, sức khỏe của Tôn phu nhân hoàn toàn không lo lắng nữa.
“Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt! Có chuyện gì ta sẽ đến tìm người trước.” Tôn Tư Hành gật đầu thật mạnh.

Hắn mơ hồ đoán được hẳn nơi này của Phượng Khương Trần đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.
“Đi đi.


Nhớ rõ mấy thứ ta đưa, ngươi phải giữ cho tốt, đừng cho người ngoài nhìn thấy!” Phượng Khương Trần cảm thấy may mắn nhất đời này của nàng chính là thu được người đồ đệ Tôn Tư Hành này.
Tuy nói tuổi Tôn Tư Hành lớn hơn nàng, nhưng trong mắt nàng, Tôn Tư Hành vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ có phẩm tính rất tốt đẹp!
“Tư Hành đã hiểu!” Tôn Tư Hành không ngốc.

Hắn một lòng đam mê y thuật, dù mấy thứ Phượng Khương Trần cho hắn rất kỳ lạ, hắn cũng không suy nghĩ nhiều hơn, coi như đó là một loại dược sư môn bí truyền.

Tâm tính như vậy, đúng là loại Phượng Khương Trần thích nhất.
Giao tiếp với mới người thông minh đúng là mệt chết.

Ví dụ như Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng hay LCK.
“Khương Trần, nếu có thời gian nhớ đến thăm Tôn phủ, ta sẽ làm món canh hạt sen cho nàng!” Tôn phu nhân thấy hai thầy trò cũng
nói chuyện xong xuôi rồi, bèn mở cửa sổ nhỏ của xe ngựa ra, mời rất nhiệt tình.
Mấy ngày nay vẻ mặt phúc hậu kia của Tôn phu nhân cũng có hơi gầy yếu đi, chỉ là khí sắc rất tốt.
“Được, nhất định Khương Trần sẽ đến!” Nàng sẽ đi thật, dù sao cũng phải mời Tôn Chính Đạo đến Tạ phủ.

Nàng tin vào năng lực của Tạ phủ, hẳn Tôn Chính Đạo sẽ bảo vệ hài tử này của Tạ Quý phi.

Dù sao, có quan hệ của nàng và Tôn Tư Hành ở đó, Hoàng hậu cũng không thể gặp được Tôn Chính Đạo, Tạ Quý phi chọn người không tồi!
Nữ nhân, nhất là nữ nhân trong Hậu cung, phải vội một chút mới không rảnh nghĩ về người khác.
Sau khi tiễn người đi, Phượng Khương Trần đang nghĩ sẽ đi ngủ bù.

Với một bác sĩ mà nói, ngày đêm đảo lộn là chuyện rất bình thường, nàng phải tranh thủ thời gian có thể ngủ được.

Về phần ban ngày ngủ rất nhiều, buổi đêm lại không ngủ được, nó tuyệt đối không thể xảy ra trên người Phượng Khương Trần!
Nhưng nàng vừa mới quay người, bên tai lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận