Nhớ đến chuyện Thuần Ngựa, Phượng Khương Trần lại nghĩ tới An Yên Công chúa dạo nàng đang im lặng lạ thường.
Phải chăng vì chuyện Bắc Lăng Phượng Khiêm cầu thân, nên nàng công chúa nào mới trở nên nhát gan?
Có Tạ Quý phi đấu với Hoàng hậu trong cung, Phượng Khương Trần không lo Hoàng hậu sẽ còn thời gian gây phiền phức cho mình nữa, nhưng An Yên Công chúa thì không như vậy.
Ở Thú Uyển, nàng đã đoạt mất sự nổi bật của An Yên Công chúa.
Bây giờ An Yên công chúa có phải thân với Bắc Lăng, không biết An Yên Công chúa có thể trút hết tất cả giận dữ lên đầu nàng hay không.
Dù An Yên Công chúa lấy nàng trút giận, hẳn nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Ai bảo người ta là con gái nhà Hoàng thượng chứ? Nàng vẫn nên quan tâm Tô Quán thì hơn: “Vương đại nhân, bệnh tình của Tô tiểu thư thế nào? Nghiêm trọng lắm không?”
Nếu không quá nghiêm trọng thì cũng không tìm đến nàng, chỉ là Phượng Khương Trần nghi ngờ bệnh tình của Tô Quán, có lẽ nó không nghiêm trọng như nàng tưởng tượng.
Lấy y thuật của Tôn Chính Đạo mà nói, làm giảm đau bụng căn bản không thành vấn đề.
Nàng cũng biết thuật châm cứu của Tôn Chính Đạo rất lợi hại.
Vậy thì xem ra, có đến mười phần là Tôn Chính Đạo cố ý, cố ý đưa ra phương pháp trị tận gốc, cố ý nói ở khắp Đông Lăng quốc chỉ một mình nàng làm được.
Tôn Chính Đạo Tôn Thái y, ngài thật sự là một người thú vị! Khóe môi Phượng Khương Trần tràn ra một nụ cười, toàn bộ người có mặt đều cúi đầu, làm như không thấy gì cả.
Đó chính là chỗ tốt của người một nhà!
“Nghe nói từ đêm qua Tô Quán tiểu thư đã bắt đầu đau, vốn đó là bệnh cũ của tiểu thư tái phát.
Không hiểu sao phương thuốc tiên dược trước kia cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến bệnh nghiêm trọng hơn.
Tô gia thỉnh Thái y suốt đêm, lại vì chúng thái y đều ở Thanh Diễn điện, nên phải tận sáng sớm nay Tôn Thái y mới vội vã đến nơi.” Nói cách khác, Tô Quán cũng là một trong những nạn nhân của Lý Tưởng.
“Vậy à?” Phượng Khương Trần gật đầu liên tục, bộ dáng đầy trầm tư.
Rõ ràng Vương Nghiệp đứng về phía nàng, hơn nữa đau bụng thôi mà, có Tôn Thái y ở đó, Tô Quán không chết được!
Phượng Khương Trần đột nhiên phát hiện ra, dường như y đức của nàng có xu hướng tụt dốc rồi.
Nàng vẫn không mong ân oán cá nhân ảnh hưởng đến công việc của mình, nhưng kết quả nàng vẫn đưa cảm xúc cá nhân vào công việc.
Nhưng mà nàng thích thế! Nàng cũng không phải thánh mẫu, Tô Quán liên tiếp hãm hại nàng, nàng phải lo lắng thay cho Tô Quán, thì nàng thật là điên! Nào có ai bị ngu như vậy? Người ta tát vào mặt mình, mình còn phải vuốt má cho người ta.
Nhưng nàng không biết y đức như vậy có thể ảnh hưởng đến hệ thống y đức của túi chữa bệnh trí năng kia không.
Phải biết rằng nàng bận rộn lâu như vậy, đến bây giờ cũng chỉ mới kiếm được hai điểm đích y đức, sổ điểm y đức thật sự rất thảm!
Vương Nghiệp thấy Phượng Khương Trần nửa ngày không nói lời nào, do dự một chút rồi khuyên: “Tuy là Tô Quán tiểu thư đã bớt đau hơn, nhưng tình huống không phải quá tốt.
Thuộc hạ nghe cung nữ hầu thị nói mặt Tô Quán tiểu thư trắng bệch, hữu khí vô lực.” Lời ngầm chính là Tô Thái y đã thật sự bó tay, không có thuốc đến bệnh trừ.
Quả nhiên Tôn Thái y đã học xấu! Phượng Khương Trần phụng phịu nói: “Nếu đã thế rồi, vậy chúng ta đi thôi, tránh để chậm trễ bệnh trạng của Tô Quán tiểu thư!”
Phượng Khương Trần không đề cập gì đến chuyện hộp thuốc, ra hiệu cho Vương Nghiệp tìm một con ngựa đến, xoay người lên ngựa: “Vương đại nhân, có thể đi rồi!”
Vương Nghiệp cũng chỉ có thể làm theo, trong lòng thầm nghĩ: Chắc chắn hôm nay Tô Quán tiểu thư đau đủ rồi, liên tiếp đắc tội với Tôn Thái y và Phượng đại phu, Tô Quán tiểu thư này đúng là tự chuốc khổ vào người!
Hoàng thành rất lớn, các quan trạch, quý tộc đều tập trung ở nơi trung tâm thành.
Phượng Khương Trần cũng không có ý cà kê trên đường đi.
Có thị vệ mở đường, chưa đầy hai khắc nàng đã đến nơi.
Phượng Khương Trần vào trong Tĩnh Thu Viên nơi Tô Quán tạm trú.
Trong viện của Tô Quán, người đến người đi, nha hoàn nhỏ không ngừng bưng tang vật ra bên ngoài, lại lấy thêm nước mới, thỉnh thoảng nàng còn nghe được tiếng rên la của Tô Quán.
“Chào Tôn Thái y, chào các vị thái y!” Đầu tiên là Phượng Khương Trần đến ngoại thất chào hỏi các vị thái y.
“Không tốt đâu!” Vẻ mặt đám người Tôn Chính Đạo đầy mệt mỏi, đôi mắt đen thấy rõ, hai quầng thâm tím, rõ ràng là cả một đêm không ngủ.
Nay nhìn thấy Phượng Khương Trần thần thanh khí sảng, không hiểu sao Tôn Chính Đạo lại cảm thấy không vừa mắt.
“Ngài khen ngược rồi.
Hôm qua ngủ say sưa ở Vĩnh Hòa điện, mấy ông già chúng ta lại phải mắt cũng không dám khép, ngày còn chưa bù lại đã bị kéo tới Tĩnh Thu viên này!” Mấy Thái y khác không biết
Phượng Khương Trần giả bộ bất tỉnh, nhưng Tôn Chính Đạo thì biết, nhưng không thể nói rõ, chỉ có thể thầm mắng trong lòng, rằng Phượng Khương Trần là con hồ ly nhỏ ranh ma.