Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nói xong, nàng lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay.

Sau khi cẩn thận lau tay mình, môi đỏ mọng của nàng khẽ mở: “Thay ta chuyển lời với Tô Quán, hai cái tát này là lời cảnh cáo.

Sau này, chỉ cần nàng ta còn ở Đông Lăng một ngày, ta sẽ không khiến nàng ta sống khá giả.

Muốn được hai cái tát của ta, còn phải xem nàng ta có năng lực đó không! Còn nữa, tuy y đức của không được tốt lắm, nhưng bệnh nhân đến cửa thì ta sẽ không cự tuyệt.

Tô Quán muốn tìm ta chẩn trị, nhớ phải đến tận Trung Nghĩa Hầu phủ, ta không rảnh chạy đến Tĩnh Thu Viên này!”
Nói xong, nàng bèn kiêu ngạo đi ra ngoài.

Thị vệ và cung nữ bên đường bị Phượng Khương Trần dọa cho sợ hãi, đứng yên tại chỗ không dám tiến lên.
“Khương Trần?” Tôn Chính Đạo mở miệng có phần lo lắng.


Đánh một cái tát có thể nói hết giận, nhưng sau đó thì không được ổn.

Dù sao Tô Quán cũng là quý nữ của Nam Lăng, đại diện cho hoàng thất Nam Lăng đến Đông Lăng.
Có một số việc, mặc dù được bề trên cho phép, thì nàng cũng không nên quá mức.

Bề trên cũng sẽ không để cho ngươi lên mặt, lúc nào bọn họ cũng có thể trở thành một con chốt nhỏ phải hy sinh.
Phượng Khương Trần dừng một chút, quay đầu lại: “Tôn thái y không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.”
Người nàng đánh cũng không phải Tô Quán, là thị nữ của Tô Quán.

Thị nữ của Tô Quán bất kính với đại phu Đông Lăng, nếu nàng không đánh hai bạt tai này, thì chính là nàng nhu nhược.
Nữ nhân của Trung Nghĩa Hầu phải có ngạo khí và tùy tiện như vậy, nàng mới không bị người khác coi thường, không bị Hoàng thượng coi thường.

Lúc trướng Hoàng thượng phong cho phụ thân nàg làm Trung Nghĩa Hầu, không phải cũng là vì thái độ của ông với Nam Lăng và Tây Lăng sao?
Tất nhiên những chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là vết thương của Lý Tưởng nghiêm trọng như vậy.

Trong thời gian ngắn Hoàng thượng không dùng hắn được, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không hy vọng Nam Lăng và Tây Lăng có chủ ý gì với Lý Tưởng.
Tây Lăng Thiên Lâm trọng thương nằm trên giường, sau đó Nam Lăng Tô Quán lại bệnh cũ tái phát, sáng sớm nay đại phu đi theo lại bị thương, rõ ràng Tôn Chính Đạo lại bận bịu.

Phượng Khương Trần dùng cái móng chân nghĩ cũng biết, hẳn trong này có bàn tay của Hoàng thượng.
Vậy nên, hôm nay nếu nàng không đánh thì không ra nhẽ, dù sao đánh cũng không ai làm gì nàng.
Thị nữ của Tô Quán bị đánh cho ngẩn ra.

Đợi đến lúc nàng ta hoàn hồn lại rồi, Phượng Khương Trần đã đi ra đến cửa lớn.

Thị nữ của Tô Quán vội vã la lên: “Người đâu, ngăn nàng ta lại cho ta!”
Thị vệ bên trong Tĩnh Thu Viên đều là người Tô Quán mang theo từ Nam Lăng đến.


Tất nhiên những kẻ này sẽ không cho Phượng Khương Trần mặt mũi.

“Xoạc”, đại đao hạ xuống, ngăn lại đường đi của Phượng Khương Trần.
“Tránh ra!” Ánh mắt Phượng Khương Trần híp lại, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Tất nhiên nàng không định ra tay.

Thân thể này đã bị tàn phá như vậy, ra tay tất có hại, nàng hoàn toàn không sợ hãi là vì người của Vương Nghiệp đang đứng ngay bên ngoài.
“Phượng tiểu thư, mong người đừng làm khó chúng tôi!” Hai bên mày kiếm của thủ lĩnh thị vệ Nam Lăng giật giật, trong mắt hiện lên một vẻ bất lực.
Tất nhiên đây là một người thông minh.
Tuy động tác này rất nhỏ, nhưng Phượng Khương Trần cũng hiểu rõ, rằng có thể mình đã gặp một người khôn ngoan, như vậy cơ hội ra tay càng nhỏ.

Phượng Khương Trần khoanh hai tay lại, rõ ràng làm khó dễ đối phương: “Nếu ta không thích, muốn khiến ngươi khó xử thì sao?”
Thái y phía sau Tôn Chính Đạo muốn tiến lên khuyên Phượng Khương Trần nên thu tay lại rồi, nhưng bị Tôn Chính Đạo ngăn lại.

Ông ta cảm thấy mình thấu triệt vấn đề phía sau hơn đám Thái y này rất nhiều.
Thời gian bệnh dài hay ngắn có thể quyết định được sự biến hóa của cục diện chính trị.


Bệnh này của Tô Quán, nhất thời trong nửa khắc khó mà tốt lên được.
“Phượng tiểu thư, thực xin lỗi!” Thủ lĩnh thị vễ nói một câu có ý khẩn cầu.
“Phượng tiểu thư, là nô tỳ thất lễ, xin Phượng tiểu thư trách phạt, mong Phượng tiểu thư và Tôn Thái y cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa, nô tỳ sẽ bưng trà bồi tội với hai vị!” Thị nữ của Tô Quán cũng không ngốc, chỉ là nàng ta quan tâm hóa loạn.

Nàng ta hiểu rất rõ, rằng mình không thể để Phượng Khương Trần và Tôn Thái y cứ rời đi như thế.

Một khi họ đi rồi, vậy muốn mời lần nữa, sẽ rất khó.
“Sớm nói như vậy, không phải là chuyện đã xong xuôi rồi sao? Tiếc là bây giờ ta hết hứng rồi.

Ta đã nói đấy, muốn ta xem bệnh cho Tô Quán, vậy đưa người đến Trung Nghĩa Hầu Phủ đi!” Phượng Khương Trần cũng không cảm kích, đưa tay gạt đao của thị vệ ra.

Thị vệ không dám khiến nàng bị thương, chỉ có thể lấy cơ thể ra chặn nàng lại: “Phượng tiểu thư, đắc tội rồi.”
Thủ lĩnh thị vệ chuẩn bị đưa tay ra kéo Phượng Khương Trần vào lại, thì Phượng Khương Trần đã lui ra sau mấy bước, không cho đối phương chạm vào mình, ở ngoài cửa la lên một tiếng: “Vương đại nhân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận