Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Ôi! Trong đầu Phượng Khương Trần thầm thốt lên một câu.
Đây là chuyện gì nữa vậy? Rõ ràng, rõ ràng là Cửu Hoàng thúc khơi mào trước mà, nàng mới thật sự là người bị hại, ngài đang khinh nàng không hấp dẫn người khác sao?
Phượng Khương Trần giận dữ đến mức muốn cắn chết DLVC, hai mắt trừng trừng mà trợn tròn lên, hai gò má cũng phồng to, chuẩn bị “hung hăn” trừng mắt với Cửu Hoàng thúc một cái.

Nàng muốn khiến cho Cửu Hoàng thúc hiểu được, tiểu nữ nhân cũng không phải là kiểu dễ chọc đâu, thì phát hiện ra…
Cửu Hoàng thúc đại nhân đã ngồi về chỗ cũ rồi, tựa vào giường nhỏ, trên tay một quyển sách.

Hắn bình tĩnh thản nhiên hệt như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Giận dữ mà không biết đổ vào đâu, Phượng Khương Trần thở mạnh một hơi trong lòng, oán hận nhún xe, thùng thùng rung động.
Nàng cũng không tin, rằng ồn ào như vậy mà Cửu Hoàng thúc còn có thể tĩnh tâm đọc sách được.
Sự thật chứng minh Phượng Khương Trần thật sự không thể giải thích được Cửu Hoàng thúc.

Đừng nói là ồn ào như thế này, mà kể cả khi trước mặt Cửu Hoàng thúc có kẻ giết người phóng hỏa, hắn cũng sẽ đọc sách như không nhìn thấy gì cả.
Phượng Khương Trần bận rộn nửa ngày mà không thấy có chút hiệu quả nào, có phần hơi nổi giận.

Nàng nhìn ấm trà còn tỏa ra khói trắng trên bàn, không nghĩ ngợi gì, Phượng Khương Trần nhấc một chén lên.

Sau khi uống cạn nước trà một hơi, nàng lại tự rót thêm một chén nữa.
Một năm chỉ sản xuất ra hai, ba cân trà Xuân Tuyết Vụ thôi sao? Vậy ta uống! ta uống hết tất cả rồi nói sau!
Làm mãi không trút giận được, chỉ có thể lấy nước trà trút giận, Phượng Khương Trần liều mạng nốc trà, không nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch lên của Cửu Hoàng thúc, lẫn ý cười khó giấu được nơi khóe mắt hắn.
“Sao có thể đáng yêu thế này chứ!”
Cửu Hoàng thúc cúi đầu, lại lấy ra một cuốn sách khác nhưng Cửu Hoàng thúc không nhìn thấy được gì cả, vì mỗi một chữ trong cuốn sách hắn đọc đều như đang phác họa lại bộ dáng Phượng Khương Trần giận dữ uống trà.
Một ấm trà nhỏ thì chứa được bao nhiêu, chỉ cần hai ba hớp là Phượng Khương Trần nốc xong số trà.


Mà ở phía sau nàng, nụ cười trên mặt Cửu Hoàng thúc cũng được thu lại.

Phượng Khương Trần biết nàng và Cửu Hoàng thúc không cùng một cấp bậc, nên nàng cũng không gây loạn thêm nữa, bèn quay đầu nhìn ra bên ngoài, ý đồ nhắm mắt làm ngơ.
Tuy nhiên khí thế của Cửu Hoàng thúc không phải mạnh mẽ bình thường, dù có nhìn ra bên ngoài xe, trước mặt Phượng Khương Trần vẫn hiện lên tuấn nhan được phóng đại của Cửu Hoàng thúc như cũ.

Vất vả lắm họ mới đến được Phượng phủ, xe ngựa liền ngừng lại.

Phượng Khương Trần vội vã nói lời cảm tạ, đoạn nhảy xuống xe ngựa.
“Phượng Khương Trần, đợi một chút đã!” Mới vừa đi mấy bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần vội vã quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Hoàng thúc đang lộ một nửa người ra ngoài: “Phượng Khương Trần, đừng quên chuyện của bổn vương, ba ngày sau bổn vương tới lấy!” Nói xong, trên khuôn mặt nghiêm cẩn kia hiện ra một nụ cười đẹp như trăng tròn buổi tối, không khỏi làm cho Phượng Khương Trần ngây ra tại chỗ.
Cửu Hoàng thúc nở nụ cười? Còn là một nụ cười rạng rỡ như mặt trời thế? Phượng Khương Trần phát hiện ra mình lại không kìm được nữa, đỏ mặt lên.
Nụ cười trên mặt Cửu Hoàng thúc ngày càng rạng rỡ xán lạn: “Có nghe thấy chưa?”

Căn bản là Phượng Khương Trần không nghe được Cửu Hoàng thúc đang nói gì nữa, nhưng bản năng lại khiến nàng không muốn khiến cho nam nhân trước mắt này thất vọng, bèn ngơ ngác gật đầu.
Cửu Hoàng thúc gật đầu đầy hài lòng, nụ cười trên mặt thoáng cái không còn nhìn thấy nữa.

Hắn ngồi trở lại xe ngựa, “xoạc” một cái, cửa xe đóng lại: “Đi thôi.”
Xe ngựa rời đi rồi, Phượng Khương Trần mới hồi hồn lại được.

Nàng cúi đầu nhìn hà bao đã không còn nhìn thấy hình dạng gì trong tay mình, hận không thể đập đầu một cái cho quên hết.
Vì sao nàng lại mơ mơ màng màng nhận lấy thứ này vậy? Vì sao nàng lại quên mất chuyện từ chối, quên nói với Cửu Hoàng thúc rằng nàng đâu hề biết may vá?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận