Mặc dù Vương Cẩm Lăng không tính ra người ngoài, nhưng tuyệt đối không phải người thân.
Trong quý phủ của nàng, từ người Vương gia ra còn có của Tô gia và Trá gia nữa, nhất cử nhất động của nàng đều có sự trông coi của người khác, Tuy rằng những người này không có ác ý, nhưng chung quy nó vẫn khiến người khác không thoải mái.
“Trừ bỏ những trang sức này ra, còn cái gì do Đại công tử đưa đến nữa?” Phượng Khương Trần tự nghĩ trong lòng không biết nàng có phải tự đi mua thêm một đám nha hoàn mới không nữa.
Nàng nghĩ xong rồi thì vẫn quên đi, nếu làm như vậy nàng sẽ khiến lòng của Vương Cẩm Lăng bị tổn thương, nha hoàn được mua đến lần hai lại chưa chắc sử dụng sẽ yên tâm hơn được.
Ai biết liệu mấy nha hoàn kia có phải là người của quý phủ nào, hay là thám tử do ai xếp vào không? Dù không phải là Thám tử, họ cũng dễ dàng bị người khác mua chuộc.
Dùng nha hoàn ở bên ngoài, chi bằng dùng những nha hoàn được Vương gia bồi dưỡng từ nhỏ này, ít nhất thì trừng Vương Cẩm Lăng ra, các nàng ấy cũng không báo lại tin tức của nàng cho ai khác.
“Dạ có.” Nha hoàn tiến lên báo lại hết lần lượt những thứ Vương Cẩm Lăng đưa đến.
Phượng Khương Trần phát hiện ra, trừ những nha hoàn này, bây giờ tất cả những thứ nàng đang dùng trong Phượng phủ đều là do Vương Cẩm Lăng chuẩn bị.
“Phượng phủ có bần cùng đến thế à?” Phượng Khương Trần bỗng có cảm giác như bị người ta bao dưỡng.
Ăn, mặc, ở, đi lại, không ngờ tất cả đều là do được Vương Cẩm Lăng chuẩn bị, chuyện này thật đúng là.
Phượng Khương Trần đã quen với chuyện tự nắm trong tay chuyện của chính mình, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện ra, cuộc sống của nàng đã thoát ly khỏi tay nàng rồi, hoàn toàn là do người khác sắp xếp.
Chuyện này thật sự khiến cho Phượng Khương Trần buồn bực, cả Trung Nghĩa Hầu phủ đều có sự nhúng tay của người khác, bây giờ hầu như nàng đã vô dụng.
Được rồi, nàng thật sự vô dụng.
Trừ vấn đề y thuật nàng có một chút thành tựu ra, thì nàng chẳng hiểu gì cả, lại càng không biết phải chuẩn bị một cái phủ đệ đàng hoàng thế này bằng cách nào.
Nha hoàn cúi đầu, nhỏ giọng biện giải thay Vương Cẩm Lăng: “Tiểu thư, Đại công tử cũng vì quan tâm người thôi.”
Trong lòng nha hoàn đều thật sự bất bình thay Vương Cẩm Lăng, bình thường Đại công tử như thần tiên có từng quan tâm một người nào đến mức này đâu? Thậm chí ngài còn xử lý hết tất cả chuyện đem ăn, mặc, ở, đi lại cho người, chỉ sợ Phượng tiểu thư uất ức, không quen thuộc.
Cả với mẫu thân và tổ mẫu của mình, Đại công tử cũng không đối tốt đến như vậy.
Phải biết rằng, từ khi Đại công tử sinh ra sinh ra đến bây giờ, mấy loại chuyện vặt như ăn, mặc, ở, đi lại đều có người chuẩn bị tốt, Đại công tử chưa bao giờ thật sự phải để tâm những chuyện này.
Vì tiểu thư, Đại công tử đã bị kéo vào những thứ tầm thường này, vậy mà tiểu thư của các nàng lại không thèm để ý, không chỉ thế mà còn trách cứ Đại công tử nữa.
Nhìn bộ dạng uất ức này của nha hoàn, trong lòng Phượng Khương Trần lại càng thấy không dễ chịu.
Tất nhiên nàng biết Vương Cẩm Lăng đang quan tâm mình, nhưng phần quan tâm này chỉ khiến nàng cảm thấy rất áp lực, khiến nàng có một loại cảm giác hít thở không thông.
“Trừ những thử chuẩn bị cho ta này ra, Đại công tử có hỏi thêm gì nữa không?” Nàng tin Vương Cẩm Lăng là quân tử, nhưng nàng vẫn có một phần lo lắng.
Dù sao có vẻ Vương Cẩm Lăng cũng đã biết bí mật của nàng rồi.
“Dạ không.” Nha hoàn biết Phượng Khương Trần rất quan tâm, bèn trả lời không có nửa phần do dự, hơn nữa ánh mắt còn thản nhiên đối diện với sự đánh giá của Phượng Khương Trần, chứng minh rằng bản thân không hề nói dối.
Quả nhiên không có! Cuối cùng trên mặt của Phượng Khương Trần cũng hiện lên nụ cười, dù có là biểu cảm nàng thể hiện ra trước mặt người khác, nàng cũng không muốn để cho Vương Cẩm Lăng biết.
“Sau này, Đại công tử còn cho người mang đồ đến tặng nữa, ngươi cứ nói với hắn là ta không thể dùng, không nhận được nữa.” Về phần những thứ đã nhận rồi, nàng cũng không thể trả lại nữa, chỉ có thể ghi tạc trong lòng, về sau nàng sẽ nghĩ cách đáp lễ đàng hoàng.
“Dạ!” Bốn nha hoàn nhẹ nhàng thở ra.
Các nàng thật sự sợ rằng Phượng Khương Trần cứ tiếp tục hỏi nữa, hay là nàng trả lại mấy thứ này.
Mặc dù tuổi của Phượng Khương Trần không lớn, nhưng khí thế như người bề trên kia thật sự khiến người ta sợ hãi.
Lúc nàng giận tái mặt không nói gì cả, khiến cho người khác cảm thấy áp lực, nhưng dưới sự ép hỏi của Phượng Khương Trần, ngay cả thở các nàng cũng không dám thở mạnh.