Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phải biết rằng, các nàng chính là đại nha hoàn chịu sự dạy dỗ tốt nhất từ Vương gia, nếu so ra, các cung nữ bình thường cũng kém hơn các nàng.
Không biết là sự răn đe của Phượng Khương Trần có tác dụng, hay là do bốn nha hoàn này bị dọa, mà các nàng càng thêm phần cung kính, còn Phượng Khương Trần lại rất vừa lòng với hiệu quả như thế này.
Khống chế, khống chế, nếu ngay cả nha hoàn bên cạnh mình mà nàng cũng không giải quyết được, vậy sao nàng có thể khiến người trong phủ nghe lời mình nữa chứ?
Tuy những người này rất tôn kính và thân cận, nhưng họ cũng không phải người của nàng.

Nhưng nhất định khi ở trong phủ nàng phải coi họ là chuyện chính, thì dù họ có để lộ tin tức của nàng ra ngoài, họ cũng không được giấu diếm nàng.
Phải chết, cũng cần hiểu vì sao mà chết.
Sau khi sửa soạn đầy đủ, Phượng Khương Trần dẫn theo hai nha hoàn đến trước cửa Lục phủ.
Trong khi Phượng Khương Trần đến được Lục phủ, Trấn Quốc Công cũng dẫn theo Dung Thanh Thu tiến cung thăm Lý Tưởng.
Trên cổ Lý Tưởng quấn băng vải thật dày, chỗ cổ tay cũng được cột băng vải, nhìn như vậy thì có vẻ rất nghiêm trọng.


Mặc dù có thái giám cùng cung nữ thị hầu, hắn vẫn nằm ở trên giường không thể nói chuyện, bộ dạng không thể động vào cũng đủ để hắn thấy khó chịu.
Dù sao thì Lý Tưởng đã như thế, Thái giám và cung nữ hầu hạ hắn cũng có nề nếp, căn bản không có khả năng tiến lên xum xoe lấy lòng, chỉ mong là hắn không chết, còn về phần có thoải mái hay không thì còn là một chuyện khác nữa.
Dung Thanh Thu thấy Lý Tưởng đã như vậy, lập tức bật khóc: “Lý Lang ơi là Lý Lang, sao chàng lại bị thương nghiêm trọng đến mức này, chàng như vậy bảo ta phải sống như thế nào nữa đây? Hu hu hu…”
Dung Thanh Thu đã không còn kiêu ngạo và cuồng vọng của một Quận chú nữa, cả người hao gầy rất nhiều, nhưng thật ra có vẻ có vài phần phong tư.
Thái giám và cung nữ thấy một màn như vậy, cũng im lặng cúi đầu.
Võ này… Không phải, quả nhiên Dung thập tiểu thư này không phải người thường, một nữ tử đã thành hôn lại ghé vào người một nam nhân khóc lớn, thật sự là rất không biết xấu hổ.
“Khụ khụ, lui xuống hết đi, ở đây không cần các ngươi hầu hạ.” Trấn Quốc công có chút xấu hổ, họ nhẹ hai tiếng nhắc nhở Dung Thanh Thu.
Ở nhà ra sao cũng được, nhưng đây đang là ở trong cung.

Tuy là thanh danh của Dung Thanh Thu đã gần như hỏng bét không thể hỏng hơn nữa rồi, nhưng công phu bên ngoài vẫn phải ra dạng.
“Quốc công gia, Hoàng thượng có chỉ, nô tài không thể rời khỏi Lý công tử.” Cung điện của Lý Tưởng có ba tầng, bên ngoài cả ba đều có cao thủ bảo hộ, có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng hắn đến mức nào.
Dù sao cũng là Trấn Quốc công và Dung Thanh thu, nếu đổi lại là người khác, căn bản Hoàng thượng sẽ không cho hắn gặp.
“Ta là người phụng mệnh Hoàng thượng đến thăm Lý công tử.

Ta ở đây, Lý công tử không có việc gì, các ngươi đi ra ngoài đi.” Dù sao Trấn Quốc công cũng là nhất đẳng công tước, khí độ kia vẫn phải có.

Trong phút chốc, thái giám có hơi do dự, nhìn về phía Lý Tưởng.


Hắn thấy vẻ mặt Lý Tưởng hung ác nham hiểm, dữ tợn dọa người.
Vẻ mặt Lý Tưởng trắng bệch không còn một chút máu, lại bày ra bộ dạng âm lãnh như vậy, nhìn qua hệt như là lệ quỷ.

Thái giám hoảng sợ, hầu như té chạy mà ra bên ngoài.
Không còn người ngoài nữa, Dung Thanh Thu cũng chẳng còn cố kỵ, cả người đều ghé hết vào người Lý Tưởng, khóc nức nở nỉ non lên, hai tay đã vuốt ve trên người hắn: “Lý lang, có phải là chàng không thoải mái không?”
Lý Tưởng nằm trên giường đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp tra tấn Phượng Khương Trần, nhưng bây giờ nhìn thấy Dung Thanh Thu đến đây, hắn bèn nghĩ muốn để Dung Thanh Thu thay hắn đi tra tấn Phượng Khương Trần.
Dung Thanh Thu là nữ nhân của hắn, phó thác cho nàng cũng là tương tự.

Lý Tưởng muốn nói thành lời, nhưng vì yết hầu bị thương, hắn chẳng phát ra nổi một thanh âm nào.
Mắt Trấn Quốc công tinh tường, hơn nữa ông ta vào đây cùng Dung Thanh Thu cũng là phụng mệnh của Hoàng thượng, muốn đào ra được cách chế tạo Chấn Thiên Lôi từ miệng của Lý Tưởng.

Thấy Lý Tưởng muốn há mồm, Trấn Quốc công lập tức bảo ngay: “Thanh Thu, đừng khóc nữa, Lý Tưởng muốn nói điều gì kìa.”
“Lý lang?” Dung Thanh Thu vội vã lau lệ đi, bộ dạng khóc như hoa lê đẫm mưa này của nàng thật sự khiến người ta thương tiếc.


Đôi mắt được nước mắt gột rửa lại càng thêm sáng ngời.

Được đôi mắt vừa sùng bái vừa tràn ngập tình yêu của Dung Thanh Thu quan sát, Lý Tưởng cũng cảm thấy trong lòng cũng thoải mái hơn.
Dù sao hắn cũng là diễn viên, làm sao không thể có nữ nhân thích được.

Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, dạng mỹ nhân tuyệt sắc gì cũng phải ngoan ngoãn nằm trên người hắn.

Phượng Khương Trần, PCD gì chứ, ai dám hại hắn đều phải chết hết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận