Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Lục Thiếu Lâm âm thầm bội phục trong lòng, lại không cam rơi xuống thế hạ phong, bèn hỏi trước: “Nếu Phượng tiểu thư không đến vì chuyện của Tôn phủ, vậy vì sao Phượng tiểu thư lại đến đây?”
Vô sự không đăng tam bảo điện.

Người đến Lục phủ, hết mười người là có chuyện muốn cầu ông ta, vậy Phượng Khương Trần cũng không ngoại lệ.

Người bình thường đến Lục phủ, căn bản là không gặp được ông ta.
Phượng Khương Trần buông chén trà, cười khổ đầy bất đắc dĩ: “Lục đại nhân, nếu ta nói, ta nhàn hạ nhàm chán nên đến Lục phủ bái phỏng, thuận tiện tặng một chút tiểu lễ, ngài có tin chăng?”
Đây thật sự là sự thật, chỉ là chắc chắn Lục Thiếu Lâm không tin, vì nếu là nàng, nàng cũng không tin.

Chuyện này thật sự quà quá trùng hợp.
Về phần Tôn phủ trong lời Lục Thiếu Lâm, Phượng Khương Trần mơ hồ đoán được, hẳn là trong nhà của Tôn Dực Cẩn, chỉ là nếu dừng ở trong tay Lục Thiếu Lâm, nghe khẩu khí của Lục Thiếu Lâm, lại biết quan hệ của nàng và Tôn gia, chắc chắn sẽ không khó xử Tôn gia, vậy nên ông ta cũng không nóng nảy lắm.
“Tin.” Lục Thiếu Lâm tin là hai mắt mình sẽ không nhìn lầm, bộ dạng ban nãy của Phượng Khương Trần thật sự là không biết gì.
“Phần lễ ta gửi cho Lục đại nhân kia, Lục phu nhân đã để nó trong thư phòng rồi, Lục đại nhân nhớ kiểm tra và cất giữ.” Về phần lễ vật là gì, trong lòng mỗi người tự rõ.

Phượng Khương Trần cố ý nói ra một chút cũng chính là để nói Lục Thiếu Lâm biết, rằng nàng biết rõ chuyện của Lục Thiếu Lâm.
Khụ khụ… Loại chuyện này bị một tiểu cô nương nói ta, khó tránh ông ta cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt của Lục Thiếu Lâm đỏ lên, chỉ là tốt xấu gì ông ta cũng coi như người đã trải qua mưa gió, chẳng mấy chốc đã quay lại bình tĩnh: “Nhọc Phượng tiểu thư nhớ rồi.”
Nếu Phượng Khương Trần không đến, ông ta cũng sẽ tới cửa.

Thân là nam nhi, sau khi hưởng được loại chuyện như vậy rồi, làm sao có thể buông bỏ được, chỉ là ông ta vẫn chưa tìm thấy lý do thích hợp thôi.
Hôm nay ông ta còn nghĩ chuyện Tôn phủ cầu xin một ân huệ, nhưng Phượng Khương Trần đã chủ động tới cửa, còn không cầu xin điều gì, chuyện này khiến Lục Thiếu Lâm thấy trong lòng rất uất ức.
“Chuyện của Lục đại nhân, Khương Trần nào dám chậm trễ.” Phượng Khương Trần nói với vẻ thong dong không để ý, nhưng nàng lại không chủ động nói đến chuyện của Tôn phủ.
Trong lòng Lục Thiếu Lâm thầm mắng Phượng Khương Trần càng ngày càng giảo hoạt, nhưng nghĩ đến nhân tình của Phượng Khương Trần, ông ta vẫn chủ động mở miệng: “Phượng tiểu thư, hôm nay Huyết y vệ thỉnh Tôn đại nhân qua uống trà.”
Trà của Huyết y vệ cũng không ngon lành gì, bình thường người nào được huyết y vệ mời uống trà thì không ai có thể còn sống đi ra ngoài, Phượng Khương Trần và mẫu thân của nàng là ngoại lệ.
“Vì chuyện gì?”

“Tôn đại nhân đã tham ô tiền giúp nạn thiên tai của Giang Nam.” Tham ô trong quan trường là rất bình thường, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm cho sạch sẽ, không nên tham lam tiền cứu trợ thiên tai.

Dù sao tiền giúp nạn thiên tai cũng rất cần thiết.
“Tôn đại nhân tham ô tiền giúp nạn thiên tai? Ông ấy làm chức gì?” Chuyện này thì phiền to rồi.

Bạc gì không tham lại đi tham trên đầu nạn thiên tai.

Tất nhiên chuyện này không phải trọng điểm, quan trọng là người bị điều tra.
Dưới tình hình chung, một khi chuyện này điều tra rõ ràng, mặc kệ là có hay không, Hoàng thượng cũng sẽ xét nhà diệt tộc tránh bình dân phẫn nộ.
“Hộ bộ Thị lang.” Lục Thiếu Lâm nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.

Ông ta muốn xem thử Phượng Khương Trần có hiểu hay không.
Hai mắt Phượng Khương Trần trợn tròn: “Cái gì? Hộ bộ Thị lang? Ông ấy thăng lên đến chức đó từ lúc nào?” Nửa năm trước Tô đại nhân còn vô quan vô chức, cả tên lửa cũng không phóng lên nhanh như vậy đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui