“Yên tâm đi, tạm thời Tôn đại nhân không có việc gì!” Phượng Khương Trần không hề nói, ta tin là Tôn đại nhân không hề làm chuyện như vậy.
Trên quan trường, chẳng có người nào là sạch sẽ, người liêm khiết sẽ chẳng tiến xa được.
Rõ ràng Tôn đại nhân chính là một hạng không đi được xa kia.
Nàng tin tưởng thái độ làm người của Tôn đại nhân, tin là ông ấy không tham ô tiền cứu trợ thiên tai, nhưng như vậy thì đã sao?
Chuyện này có oan uổng hay không cũng không quan trọng, tham hay không tham cũng chẳng trọng yếu, quan trọng là phải thoát thân như thế nào.
Chuyện may mắn duy nhất hiện tại chính là Hoàng thượng không bắt toàn bộ trên dưới Tôn gia vào trong đại lao.
An Quốc công lợi dụng thời cơ sinh thần của Hoàng thượng sắp đến, dâng lên tấu sớ này, khiến cho Hoàng thượng dận giữ.
Ông ta không nói hai lời đã bắt Tôn đại nhân và chốn của Huyết y vệ, đồng thời cũng tranh thủ thời gian cho Tôn đại nhân.
Đến trước sinh thần của Hoàng thượng, án tử này của Tôn đại nhân sẽ chưa giải quyết.
Hẳn Trấn Quốc công dự tính rằng, nếu Tôn đại nhân đến chỗ Huyết y vệ rồi thì hẳn phải chết, cũng không biết giao tình của nàng và Lục Thiếu Lâm rất không bình thường.
Lục Thiếu Lâm muốn giữ lại một cái mạng của Tôn đại nhân, thì hẳn là một câu chuyện khác.
“Khương Trần tỷ tỷ, cha ta đang ở chỗ Huyết y vệ, đó là Huyết y vệ đấy! Người nào vào đó không chết cũng tàn! Khương Trần tỷ tỷ, ta van xin tỷ, tỷ cứu cha ta với được không? Cha ta là người tốt, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!” Tôn Dực Từ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc hệt như một con mèo nhỏ.
Hôm nay bọn họ đi cầu người khắp nơi, nhưng đi đây cũng bị sập cửa vào mặt.
Ngươi thân trong dòng tộc Tôn gia không muốn thấy bọn họ, lúc này lại bỏ đá xuống giếng.
Phượng Khương Trần vỗ vỗ tay Tôn Dực Từ, an ủi bảo: “Đừng lo lắng, cha ngươi không có chuyện gì đâu, Huyết y vệ cũng không đáng sợ như ngươi tưởng tượng, không phải Khương Trần tỷ tỷ cũng còn sống đi ra khỏi đại lao đó sao?”
Nói đến đây, nàng thấy một lão thái, chính là Tôn phu nhân có mái tóc điểm bạc được hạ nhân dìu ra ngoài.
Thấy Tôn phu nhân như vậy, áy náy trong lòng Phượng Khương Trần càng sâu.
Tôn phu nhân bằng tuổi Lục phu nhân, nhưng khi hai người đứng cùng một chỗ, trông cứ hệt như là người hai thế hệ vậy.
Lần trước khi Tôn Dực Cẩn chết, Tôn phu nhân đã đau lòng đến suýt nữa là khóc mù cả mắt, bây giờ lại…
Phượng Khương Trần nàng nợ Tôn gia nhiều lắm.
“Tôn phu nhân.” Phượng Khương Trần tiến lên, quỳ “bộp” một cái xuống đất.
“Phượng tiểu thư, người đang làm gì vậy? Mau, mau đứng dậy!” Tôn phu nhân thật sự không ngờ Phượng Khương Trần lại làm như thế, luống cuống tay chân kéo người dậy.
Phượng Khương Trần lại từ chối, nàng cung kính dập đầu ba cái với Tôn phu nhân: “Phu nhân, ba lạy này là lạy thay cho Dực Cẩn tiểu thư.
Dực Cẩn tiểu thư không ở đây, chuyện Tôn gia cũng là chuyện của ta.”
“Hài tử ngoan, mau đứng lên, mau đứng lên.” Tôn phu nhân nghẹn ngào giúp đỡ Phượng Khương Trần đứng dậy: “Chuyện của Dực Cẩn không liên quan gì đến con cả, con đừng tự trách.
Là do hài tử kia phúc bạc thôi, đi cũng là nên.”
Bị từ hôn, mặt mày hốc hác, dù cho Tôn Dực Cẩn có còn sống, nàng ấy cũng sẽ vất vả mệt mỏi đến chết.
Phượng Khương Trần cũng không phải người chịu toàn bộ trách nhiệm cho cái chết của Tôn Dực Cẩn, ít ra người Tôn gia cũng không trách Phượng Khương Trần.
“Tôn phu nhân, người đừng lo lắng, Tôn đại nhân ở chỗ Huyết y vệ vẫn ổn thỏa, ta đã nhờ người chiếu cố ông ấy, ông ấy không sao cả.” Phượng Khương Trần giúp đỡ Tôn phu nhân vào phòng khách, ngồi xuống, lại kể chuyện trong lời Lục Thiếu Lâm cho người Tôn gia nghe, để bọn họ không phải lo rằng Tôn đại nhân đang chịu khổ chỗ Huyết y vệ.
“Tôn phu nhân, nếu các ngươi lo lắng, ngày mai các ngươi có thể đến chỗ Huyết y vệ thăm Tôn đại nhân, mang cho ông ấy chút thức ăn.
Sau khi đến chỗ Huyết y vệ rồi các ngươi cứ đi tìm Lâm Lục đại nhân là được, ông ấy đã sắp xếp ổn thỏa.
“Thật sao? Chúng ta thật sự có thể đi thăm cha ta?” Tôn Dực Từ nín khóc mỉm cười, vì lời này của Phượng Khương Trần mà lo lắng trong lòng nàng ta cũng tiêu tán.
Phượng Khương Trần nói cha nàng không sao, nàng tin tỷ ấy, nhưng cuối cùng vẫn thấy được người mới là yên lòng.
“Tất nhiên là thật! Ta còn có thể lừa muội sao? Ngày mai các ngươi cứ đến chỗ Huyết y vệ tìm người là được, còn ta sợ là ngày mai không thể đi cùng các ngươi.” Chuyện của Tôn đại nhân, nàng cần phải bôn tẩu đi cầu người.
Chỉ dựa vào mấy người Tôn gia này, sợ là không thể.
Tôn phu nhân cùng Tôn Dực Từ nhất thời không hiểu, nhưng Tôn thiếu gia thì hiểu được lời của Phượng Khương Trần, vội vã tiến lên nói lời cảm tạ với Phượng Khương Trần: “Phượng tiểu thư, đã tạo thêm cho ngươi phiền toái rồi!”