Tôn thiếu gia nói quá lời, đây vốn là chuyện nên làm.” Phượng Khương Trần cũng không kể công.
Thấy Tôn gia công tử còn muốn nói gì nữa, nhưng Phượng Khương Trần đã cắt ngang: “Tôn phu nhân, Tôn thiếu gia, ta còn phải đến bái phỏng vài vị đại nhân có quen biết, sẽ không ở lâu.
Các ngươi đừng lo lắng chuyện của Tôn đại nhân, cũng đừng đi tìm người nữa, ta sẽ đi thăm dò.”
Nàng sợ người Tôn gia nóng lòng vội vã, Trấn Quốc công đã sớm có ai bài rồi, chắc chắn sẽ không từ cơ hội nào để kéo Tôn đại nhân xuống nước.
Một Tôn đại nhân đã đủ mệt mỏi, nếu cả Tôn gia phải vào tù, chắc nàng sẽ điên mất!
“Phượng tiểu thư yên tâm, chúng ta biết nên làm như thế nào .” Mặc dù Tôn phu nhân và Tôn thiếu gia có chút cố chấp, nhưng họ không phải kiểu người không biết tốt xấu.
Bọn họ hiểu rất rõ rằng Phượng Khương Trần đang suy nghĩ cho bọn họ.
“Có việc thì đến Trung Nghĩa Hầu phủ tìm ta.” Phượng Khương Trần quăng lại lời này xong thì xin miễn người Tôn gia đưa tiễn, lên xe ngựa.
“Tiểu thư, tiếp theo đi đâu?” Nha hoàn nhìn trên khuôn mặt Phượng Khương Trần lộ vẻ mệt mỏi, đau lòng lên tiếng.
Vốn buổi chiều còn rất tốt, không ngờ lại từ đâu nhảy ra chuyện này, hại cho tiểu thư phải bôn tẩu khắp nơi.
Đến giờ này đừng nói là ăn cơm, cả nước trà người còn chưa được uống ngụm nào.
“Đi đâu?” Phượng Khương Trần nhíu nhíu mày lại: “Đến nhà của Tôn Chính Đạo Tôn Thái y.”
Người đứng phía sau Trấn Quốc Công phủ là Hoàng hậu, vậy chuyện nàng có thể làm là dựa vào thế lực của Tạ Quý phi.
Người trong hậu cung có thể tranh đấu với Hoàng hậu cũng chỉ có Tạ Quý phi nương nương xuất thân Tạ gia mà thôi.
Tranh đấu hậu cung chính là tranh đấu tiền triều, Trấn Quốc công có thể lấy ra chứng cứ bắt Tôn đại nhân vào Huyết y vệ, vậy tương tự, người của Tạ gia bên này cũng có thể có thể xuất ra không ít chứng cứ, đưa quan viên có liên hệ với Hoàng hậu vào trong Huyết y vệ.
Xe ngựa đi vội, Phượng Khương Trần ngồi ở bên trong xe, tính toán nên khuấy động cái ao nước đục triều đình này như thế nào.
Trước sinh thần của Hoàng thượng lại xảy ra chuyện như vậy, có thể nào cũng không cao hứng nổi.
Khóe miệng Phượng Khương Trần nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Hai nha hoàn tùy thân chỉ thấy toàn thân phát lạnh, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần lộ ra một tia sợ hãi.
Lúc đến nhà Tôn Chính Đạo, người một nhà Tôn Chính Đạo đã sớm dùng xong bữa tối, Phượng Khương Trần rất không may bỏ lỡ lúc dùng cơm, cũng may Phượng Khương Trần không phải đến để ăn chực cơm.
Nàng xem qua tình huống của Tôn phu nhân, sau khi hàn huyên với Tôn phu nhân và Tôn Tư Hành mấy câu, liền đi vào thư phòng với Tôn Chính Đạo.
“Đã xảy ra chuyện?” Tôn Chính Đạo nhìn bộ dạng của Phượng Khương Trần là hiểu ngay được.
Buổi sáng còn hăng hái, tay xem bệnh cho người khác còn đẹp đẽ lạ thường, nhưng sao chiều muộn đã vẻ mặt mỏi mệt.
Dù nàng có mặc cẩm y hoa phục, chúng cũng không được che đi.
Phượng Khương Trần kể lại chuyện phụ thân của Tôn Dực Cẩn một lần, nhưng chưa nói xong thì râu của Tôn Chính Đạo đã nhếch lên, tức giận mà mắng to: “Cái tên lão bất tử Trấn Quốc công kia, không ngờ ông ta lại ra một chiêu nham hiểm như vậy.
Hắn đã nương nhờ vào một chủ nhân âm hiểm đê tiện, con cái sinh ra cũng không đi con đường đàng hoàng.
Quả nhiên con của một tiểu thiếp sinh ra thì không tốt hơn cho được! Cũng chỉ có cái loại địa phương tệ bạc như Trấn Quốc công phủ mới có thể nuôi ra được loại tiểu nhân âm hiểm như vậy, vì phú quý, đến nữ nhân cũng bán đi được!”
Tôn Chính Đạo nói càng quá lời hơn, Phượng Khương Trần nghe như thế thì trợn mắt há mồm.
Nàng hoàn toàn không tin được, một cổ giả như Tôn Chính Đạo lại có thể mắng người ra hình ra dạng như vậy.
Thấy ánh mắt của Phượng Khương Trần, Tôn Chính Đạo lập tức ngừng lại, đằng hắng hai tiếng không được tự nhiên, nói vô cùng rõ ràng: “Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
“Ơ? Giúp ta rõ ràng vậy sao?” Phượng Khương Trần sửng sốt nhảy dựng lên.
Nàng biết xưa nay Tôn Chính Đạo là người trực tiếp, nhưng chuyện này cũng quá…
Tôn Chính Đạo giận dữ hừ một tiếng: “Ngươi đến tìm ta, không phải là cần ta hỗ trợ sao?”
“Nói như vậy thì cũng không sai, nhưng ngài cũng hiểu rõ, thứ khiến ta lo lắng là trong chuyện có khác thường, chúng ta lại không tính là quá quen.
Ta cẩn thận một chút cũng không có sai.” Phượng Khương Trần nói đến thoải mái, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường.
Quả nhiên Tôn Chính Đạo là người thông tuệ.
“Không quen? Quý tử duy nhất của ta là đồ đệ nhà ngươi, ngươi cho là quan hệ giữa ta và ngươi không đủ thân thiết?” Tôn Chính Đạo giận dữ hỏi, trong lòng lại thầm mắng: “Hồ ly chết thì nhanh trí, ngươi không thể ít nhúng tay chút hay sao? Nữ nhân một nhà mà không ở nhà thêu thùa thi thư, lại nhúng tay vào chuyện triều chính, cũng không sợ bị Hoàng thượng răn dạy sao?”
“Đó không phải là lý do.” Phượng Khương Trần lắc đầu, Tôn Chính Đạo liên tục giúp nàng, cũng không phải vì quan hệ với Tôn Tư Hành.
Nàng mơ hồ đoán được một phần thân phận của Tôn Chính Đạo, chỉ là rõ ràng đối phương không nghĩ đến.