“Nếu kia không tính lý do, vậy thì thêm một cái nữa.
Ta họ Tôn, phần lớn người cùng họ ở Đông Lăng đều có chút quan hệ họ hàng thân thích gì đó, cái vị Tôn đại nhân đang ở chỗ Huyết y vệ kia là tộc huynh của ta, vậy có tính là lý do chưa?” Nguyên nhân chân chính chỉ có mình Tôn Chính Đạo hiểu được, mà chuyện đó thì không thể nói…
Phượng Khương Trần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Chính Đạo.
Thấy Tôn Chính Đạo sắp hết lời nói rồi, Phượng Khương Trần mới thu ánh mắt lại: “Miễn cưỡng tính đi, ta tin ngài.”
Ta tin ngài! Đôi khi ba chữ nào chính là một cái gông xiềng, ý đúng của nó phải là: “Ta tin ngài, ngài tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng!” Trên thực tế, nàng vẫn đang không tin, nếu thật sự tin thì sẽ không nói ra ba chữ này.
Tôn Chính Đạo giận dữ hừ một tiếng: “Đừng có được lợi rồi còn đòi thêm.
Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
“Ngày mai ngài đến Tạ phủ xem mạch cho Tạ lão tổ tông đi.” Haizz, vốn là Tạ Quý phi muốn vội vã ôm đùi nàng, bây giờ thì hay rồi, nàng cũng vội phải ôm đùi của Tạ gia.
Chỉ là như vậy cũng tốt, hai bên đều có chuyện cần, vậy mối hợp tác này mới càng bền chặt.
Phượng Khương Trần vô cùng may mắn.
Trước đó nàng coi như bình tĩnh, không hề đắc tội với Tạ gia quá nhiều, nếu không, có thể Tôn đại nhân đã gặp nguy rồi.
Quả nhiên trên thế gian này không có kẻ địch nào là vĩnh viễn, cũng không có bạn bè nào vĩnh viễn.
“Người Tạ gia làm xấu mặt mũi ngươi như vậy, ngươi còn hợp tác với Tạ gia?” Trong lòng Tôn Chính Đạo hiểu Phượng Khương Trần làm như vậy là đúng, nhưng ông ta không kìm được muốn chọc Phượng Khương Trần mấy câu.
Một nữ tử có lý trí, có chủ kiến như vậy, bảo bọn nam nhi họ phải chịu nổi thế nào đây? Chỉ là Tôn Chính Đạo vẫn rất cao hứng.
Phượng Khương Trần có thể nhìn được đại cục này, vậy Phượng Khương Trần mới không bôi nhọ dòng họ của nàng!
Làm xấu mặt!
Chuyện người Tạ gia làm xấu mặt nàng, ai ai trong hoàng thành cũng biết.
Nàng tiếp tục giao hảo với Tạ gia, quả thật có hiềm nghi là nịnh nọt.
Nhưng nếu nàng ra mặt đối đầu với Tạ gia, đắc tội với Tạ gia khủng khiếp, sẽ chỉ khiến chuyện cứu người càng khó.
Loại chuyện hại mình lợi người như vậy, Phượng Khương Trần nàng tuyệt đối không làm.
“Một mã về một mã, nói sau cùng cũng là mạng người, mặt mũi thì tính làm gì!” Xu lợi tị hại là bản năng của con người.
Nàng cũng không phải tiền, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe dừng.
Nhiều nhất là xe ngựa của Cửu Hoàng thúc có thấy nàng thì còn ngừng lại.
Tôn Chính Đạo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, hệt như muốn soi mặt của nàng vậy.
Phượng Khương Trần cũng không để ý, tự nhiên hào phóng mặc ông ta đánh giá.
“Ngươi đến là đã hiểu rõ, có thể nghĩ thông suốt cũng là phúc khí.” Tôn Chính Đạo gật gật đầu.
Trong tình huống không có ai thấy, trong mắt ông ta lóe lên lệ quang vui mừng.
“Việc này không liên quan gì đến việc nghĩ thông hay không cả, chỉ là lựa chọn thứ ít tổn hại hơn thôi, tuy ta là người đụng tường nam cũng không cúi đầu, nhưng nếu biết đó là tường nam, chắc chắn ta sẽ không đến.
“Phượng Khương Trần đứng dậy, phủi phủi chút bụi trên người.
“Chuyện đã định như thế rồi, còn lại đành giao cho Tôn thái y ngươi vậy.” Tôn Chính Đạo sảng khoái như vậy, nàng còn khách sáo nữa là dối trá.
“Ngươi yên tâm, ta biết mình phải làm gì.
Tạ gia muốn Hoàng tử thì nhất định sẽ có!” Tôn Chính Đạo rất hiểu rõ uy hiếp của Tạ gia ở đâu.
“Hoàng tử còn xa một chút, ta cảm thấy hản là Tạ Quý phi nên tự bản thân cố gắng một chút, nàng ta còn có không gian để bay lên.” Hoài thai sống chết phải mười tháng, còn không chắc chắn được có phải Hoàng tử không, chi bằng mưu trính trước mắt đi.
“Ý ngươi là?” Tôn Chính Đạo híp mắt.
Trong giây lát, ánh sáng trong mắt không kịp che đi, vừa khéo bị Phượng Khương Trần thấy được.
Làm sao một thái y có thể có ánh mắt sắc bén mà thông suốt như thế này? Trong lòng Phượng Khương Trần hiện lên một dấu hỏi thật to.
Càng ở bên cạnh Tôn Chính Đạo này, nàng càng phát hiện ra ông ta không đơn giản.
Rốt cuộc Tôn Chính Đạo là ai? Trước kia nàng nghi ngờ Tôn Chính Đạo là người của Cửu Hoàng thúc, nhưng trong khoảng thời gian kề cạnh này, nàng lại nhận ra là không phải.
Tôn Chính Đạo phản ứng cực nhanh, vội vàng giấu đi ánh sáng mắt.
Ông ta nở một nụ cười vừa bình tĩnh vừa như che giấu với Phượng Khương Trần: “Tạ gia phải làm như vậy sao?”
“Nhất định vậy.
Quý phi phải có được hoàng tự, sinh được hài tử càng tôn quý.” Mỗi người đều có bí mật, Phượng Khương Trần cũng không hỏi nhiều, làm bộ như không phát hiện ra, nói với vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.
Tuy là mẫu bằng tử quý, nhưng càng nhiều hơn là tử bằng mẫu quý.
Dù sao con của Hoàng Quý phi cũng tôn quý hơn con của Quý phi rồi.
Vì tương lai của hoàng tử, nhất định Tạ gia phải cố gắng.
Thái hậu và Thái phi chỉ kém một chữ thôi, nhưng đãi ngộ chính là cách biệt một trời.