“Ngươi đây là lấy Tạ gia ra uy hiếp.” Người có chút đầu óc trong hoàng thành đều hiểu ra được, rằng Tạ gia đang có tính toán gì.
Không phải là hy vọng vị hoàng đế tiếp theo của Đông Lăng có thể có chút quan hệ với Tạ gia sao?
“Muốn phú quý ngập trời thì phải mạo hiểm.
Người Tạ gia hiểu được những lợi hại trong đó, không cần chúng ta nhiều lời.
Vì để khuấy đục cái nước ao này một chút, ta quyết định ngày mai hẹn Vương Cẩm Lăng ăn cơm!” Khóe miệng Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười ranh mãnh, để lộ ra sự khôn khéo và thành thục trên người nàng, nhìn qua hệt như một tiểu cô nương nhà bên.
Khóe miệng Tôn Chính Đạo không kìm được mà lộ ra một nụ cười, nói bằng giọng của trưởng bối: “Ngươi chơi lớn như vậy, không sợ Hoàng thượng sẽ phát hỏa sao? Thọ lễ này sẽ khiến ông ấy tức chết!”
“Không đâu, Hoàng thượng cao hứng vì hỏa này còn không kịp.
Chỉ cần Lý Tưởng chưa chết, Hoàng thượng sẽ không giận thật đâu!” Người, chỉ sợ có hi vọng, có một hy vọng còn đó thì vẫn sẽ hy vọng.
Chỉ cần một ngày Lý Tưởng chưa chết, Hoàng thượng sẽ tiếp tục mộng đẹp nhất thống thiên hạ của mình.
Đối mặt với đánh giá của Hoàng hậu với Tạ Quý phi, hẳn cũng sẽ khoan dung một ít.
“Ngươi tự có chừng mực là được rồi.” Tôn Chính Đạo rất cao hứng.
Phượng Khương Trần làm việc cũng không phải lỗ mãng, nàng nhìn rõ được thế cục, không để lạc cờ.
“Ta rất yêu quý mạng của ta.” Cả đời này, thứ Phượng Khương Trần sợ nhất không phải là không yêu được, mà là cái chết.
Đối diện với sinh ly tử biệt, thật ra tình cảm chỉ là thứ gì đó yếu ớt.
Ít nhất thì Phượng Khương Trần nàng sẽ không hy sinh mạng của chính mình vì cái thứ gọi là tình yêu.
Gặp qua sinh tử bệnh tử, từng chết một lần, Phượng Khương Trần còn yêu quý mạng của mình hơn bất cứ kẻ nào khác.
Dù ở thời điểm nào, nàng cũng sẽ không tùy tiện lấy sinh mạng của mình ra cược.
Nàng đòi chỗ Đông Lăng Tử Lãng thời gian bảo hộ nửa năm, mắt thấy đã sắp đến.
Chắc chắn người ra tay trước kia sẽ tiếp tục động thủ.
Bây giờ nàng có thể sánh bằng lúc trước đáng giận, nàng sẽ bày mưu thật kì càng, dụ người đứng sau màn ra, thứ gì nên rửa sạch thì sẽ dọn sạch sẽ.
“Sống sót cho tốt.
Nếu cha nương ngươi nhìn thấy ngươi thế này, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!” Tôn Chính Đạo khen ngợi.
Phượng Khương Trần không nhìn ra được biểu cảm trên mặt ông ta, chỉ là không hiểu vì sao Tôn Chính Đạo lại đột nhiên nhắc đến cha nương nàng.
Tại hoàng thành này, người nhắc đến cha nương nàng không có bao.
Lục Thiếu Lâm là một, TCL là người thứ hai.
Phượng Khương Trần cũng có lòng muốn hỏi, nhưng Tôn Chính Đạo lại xoay người đi, rõ ràng là muốn từ chối.
Quên đi, không nói thì khỏi nói vậy.
Trở lại Phượng phủ, sau khi Phượng Khương Trần dùng thiện xong, liền để nha hoàn hầu hạ cho tắm rửa.
Để giải tỏa, nha hoàn giúp Phượng Khương Trần xoa bóp, sau nửa canh giờ thì mặt mũi Phượng Khương Trần đã thoải mái, không còn sự mệt mỏi trước đó nữa.
Không thể không nói, quả thật nha hoàn Vương Cẩm Lăng đưa đến không tồi, tiếc là nội tình Phượng gia quá kém.
Những nha hoàn thế này đều là loại được bồi dưỡng từ nhỏ, để có thể chọn ra những nha hoàn này mà sử dụng, ít nhất cũng cần công phu mười mấy năm.
Phượng Khương Trần đã cho người mang thiếp mời đến chỗ Vương Cẩm Lăng, nói là trưa mai muốn thỉnh hắn dùng thiện tại Trục Phong lâu.
Đây coi như là lần đầu tiên Phượng Khương Trần mời cơm người khác chính thức.
Vương Cẩm Lăng nhận được thiếp mời rồi, có làm sao cũng không tin nổi.
Nếu như tấm thiệp này không được chính người Vương gia đưa tới, chắc chắn hắn sẽ không thu.
Hắn nhìn trước nhìn sau vài cái mới cười bảo: “Rốt cuộc tiểu thư nhà các ngươi cũng có bộ dáng của tiểu thư khuê các rồi, nói với nàng, ta sẽ đến đúng giờ.”
Buổi tối Phượng Khương Trần ngủ thì không có thói quen để lại nha hoàn hầu đêm, tất nhiên tối nay cũng tương tự.
Nàng giao cho quản gia đến Trục Phong lâu tìm chỗ, rồi lại cho nha hoàn lui ra ngoài.
Trục Phong lâu là khách điếm lớn nhất hoàng thành, muốn có được một chỗ ở đó, phải đặt trước nửa tháng mới có chỗ.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không phải thứ Phượng Khương Trầnlo lắng, quản gia Vương gia đưa đến là người có tay thông thiên được, có phải đặt chỗ khó hơn thì người Vương gia cũng có thể đặt được.
Khụ khụ… mời Vương Cẩm Lăng ăn cơm lại phải dựa vào mặt mũi Vương gia, việc này thật đúng là… Dù sao Vương Cẩm Lăng cũng sẽ không để ý.
Mệt mỏi cả ngày, trên cơ bản là Phượng Khương Trần vừa lên giường đã ngủ, nhưng khi nàng đang ngủ say thì lại bị người dựng dậy…
Giống như mật thất Tô gia lần trước, Phượng Khương Trần không có bất an và khó yêu như lần đầu tiên.
Nàng hất cái tay ấm áp của Tô Vân Thanh ra, vừa đánh ngáp vừa đi về phía trước.
“Tô Vân Thanh, rót cho ta một ly trà đi, càng đậm càng tốt!” Nàng biết chắc mẩm hôm nay không ngủ được rồi, người có thương tích trong người trừ Bộ Kinh Vân ra thì còn Lam Cửu Khánh nữa.
“Ngươi thật sự đúng là càng ngày càng không coi mình là người ngoài.” Sau khi Tô Vân Thanh chứng kiến sự dũng mãnh của Phượng Khương Trần, hắn đã sớm ngừng đắn đo về nàng.