Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Về phần những chữ này? Hành thư rất được, có phần bất đồng với bộ dạng trầm ổn lãnh tuấn của Cửu Hoàng thúc trong mắt người khác.

Mũi nhọn phiêu dật của Cửu Hoàng thúc lộ ra ngoài đầy khí phách.
“Đúng vậy, hiện tại Cửu Hoàng thúc đang ở biệt viện, thỉnh Phượng tiểu thư ghé ngắm hoa dùng bữa.” Thái giám mỉm cười, vẻ mặt chờ mong, nhìn qua thiện lương dễ gần.
“Ngắm hoa? Sau viện có hoa gì để Cửu Hoàng thúc mời một mình ta đến ngắm sao?” Nếu đã nói như vậy, nàng càng không thể phó ước.
Tiểu thư ái mộ Cửu Hoàng thúc ở hoàng thành có nghìn nghìn vạn vạn.

Nếu nàng bội ước phách lối như vậy, nàng sẽ bị người ta nuốt sống mất.

Tất nhiên chuyện này còn không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Vất vả lắm thanh danh của nàng mới quay lại một chút, bây giờ đơn độc phó ước, chỉ sợ ngày mai sẽ có tin đồn rằng: “Phượng Khương Trần tự tiến cử một vị trí, Cửu Hoàng thúc trở thành khách mới của Phượng Khương Trần.
“Phượng tiểu thư, lúc này hoa sen đang lúc nở rộ.


Trong biệt viện của Cửu Hoàng thúc cũng có một hồ sen, hoa sen đang nở rộ đẹp không sao tả xiết.

Mùi hương hoa phiêu lãng khiến người khác say mê.

Lúc này mà du thuyền hồ sen, thưởng thức canh sen, thì thật sự là tuyệt mỹ nhân gian!” Lời Thái giám tương đối êm tai, thực ra Phượng Khương Trần nghe cũng thấy có chút động lòng.
Bắt đầu từ hôm đại hôn đó, sau sự kiện thức dậy ở ngoại thành với y phục không chỉnh tề, cuộc sống của nàng vẫn luôn ở trong thế căng thẳng và rối ren, căn bản là nàng không có thời gian để đi chu du ngắm hoa cỏ.

Nghe miêu tả của thái giám xong, dường như Phượng Khương Trần ngửi được cả hương hoa sen thanh nhã kia, gió nhẹ phất khiến cánh sen tầng tầng nhộn nhạo, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
Thái giám thấy Phượng Khương Trần như vậy, biết là nàng đã động lòng rồi, bèn thừa dịp đổ thêm dầu vào lửa: “Phượng tiểu thư, trừ mời người ra, Cửu Hoàng thúc còn mời Thái tử điện hạ, Lạc vương điện hạ, Thuần Vu Quận vương, An Yên Công chúa, Dao Hoa Công chúa, Tô Quán tiểu thư, Địch Thế tử, Vương Cẩm Lăng công tử, Vương gia Thất công tử, Tạ gia Tam công tử.

Tất cả đều là những người người quen biết, còn có cả Nhị Hoàng tử của Bắc Lăng, Phượng Khiêm điện hạ.”
Thái giám báo tên của mấy nhân vật quan trọng.
Tuy nói chủ yếu vẫn là Cửu Hoàng thúc mời Phượng tiểu thư, nhưng nếu chỉ mời một mình Phượng tiểu thư thì quá mạo hiểm.

Không chỉ vì thanh danh của Phượng tiểu thư có e ngại, mà còn có thể dẫn đến sự chú ý của Hoàng thượng, nên mời một lượng lớn người thì tốt hơn nhiều.

Tuy là nhiều người thì nhìn hơi lộn xộn, nhưng càng tiện để hành sự.
“Cửu Hoàng thúc mời nhiều người như vậy, là vì thưởng thức thật sao?” Phượng Khương Trần gật đầu lia lịa, có nhiều người thì nàng sẽ không lo lại có chuyện gì.
“Đúng ạ.” Thái giám nói đầy khẳng định.
Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút, không đoán được hành động này của Cửu Hoàng thúc là có ý gì.

Nhìn bề ngoài thì nàng thấy có vẻ như đang giật dây cho Hoàng tử Bắc Lăng và An Yên Công chúa, nhưng Phượng Khương Trần biết Cửu Hoàng thúc tuyệt đối sẽ không nhàn rỗi vô việc đến mức làm loại chuyện của hồng nương này.
Không phải vì giật dây, thì là vì chuyện gì?
Không nghĩ ra được thì Phượng Khương Trần cũng lười suy nghĩ.


Dù sao nàng cũng là người vô dụng nhất trong đám người này, hẳn là nàng chỉ đi để làm nền thôi.

Dù Cửu Hoàng thúc có tính kế gì, vậy cũng không liên quan gì đến nàng.

Phượng Khương Trần la to lên: “Phiền công công đợi một lát, Phượng Khương Trần sẽ đổi y phục rồi đến!”
Phượng Khương Trần đứng dậy, cúi người với thái giám.
Nào có ai mời khách mà vội như này chứ? Ít nhất cũng phải báo trước một ngày, để cho nhà người ta có một chút thời gian chuẩn bị, nhưng cố tình Cửu Hoàng thúc lại làm thế này, thật đúng là…
Tâng bốc nói là chuyện thường tình, thật ra cũng không có kế hoạch gì.

Tự nhiên cho người đến đưa thiếp mời đột ngột thế này, nhỡ có người có việc gì thì sao? Vậy cũng không có cách nào sắp xếp được.
Cũng may Vương Cẩm Lăng là người dễ nói chuyện, nếu như nàng còn ở trong Trục Phong lâu thuyết phục Vương Cẩm Lăng, vậy hẳn sẽ vì tấm thiệp này của Cửu Hoàng thúc mà chuyện của nàng bị gián đoạn rồi.
Nếu Phượng Khương Trần biết thái giám này nhận được mệnh lệnh của Cửu Hoàng thúc là đến thẳng Trục Phong lâu đưa thiếp mời cho Phượng Khương Trần, rồi đợi Phượng Khương Trần đi mới đưa thiếp cho Vương gia Vương Cẩm Lăng, hẳn Phượng Khương Trần sẽ rất buồn bực.
Thái giám tiến lên mấy bước, chặn lại đường đi của Phượng Khương Trần: “Phượng tiểu thư, Cửu Hoàng thúc đang đợi người.”
“Nhưng mà…” Đi ra ngoài một chuyến, còn dùng ngọ thiện, khó tránh trên y phục sẽ còn lưu lại một ít mùi hương.

Để như vậy ra cửa thật là thất lễ.
“Phượng tiểu thư như vầy được rồi.” Thái giám tiếp tục ngăn chặn.


Chỉ có như thế thì mới chứng minh được, rằng Phượng Khương Trần vừa nhận được thiếp mời của Cửu Hoàng thúc là đến ngay.

Thái giám nghĩ trong lòng rồi nói: “Phượng tiểu thư, người đừng nghĩ là ta đang làm khó người.

Ta đây chỉ đang muốn tốt cho người thôi.

Nếu người mặc thân xiêm y này đi, Cửu Hoàng thúc sẽ cao hứng!”
“Tiểu thư, đeo một túi thơm đi ạ!” Nha hoàn tiến lên, thay cho Phượng Khương Trần một cái túi thơm mùi sen.

Mùi hương này sẽ giúp che đi một phần hương vị khác ở trên quần áo của nàng.
“Đi thôi.” Phượng Khương Trần không hề biểu lộ ra sự bất mãn của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận