Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Cửu Hoàng thúc phản ứng quá nhanh, lại quá bất ngờ, Tô Quán hoàn toàn không theo kịp nhịp phản ứng, cứ thế nhào thẳng ra đất.

“A…” Tô Quán hoảng sợ hét lên, hai tay vươn về trước, muốn bắt được Cửu Hoàng thúc hay mượn lực gì đó để tránh mất mặt.

Nhưng Cửu Hoàng thúc lại cố tình, mặc kệ Tô Quán ngã sấp xuống, kệ nàng ta khó coi.

Vào lúc Tô Quán cầu cứu thì cố tình tránh đi.

Phượng Khương Trần ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt cơ trí, tỉnh táo của Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc còn rất kiêu ngạo bày vẻ mặt, giống như muốn nói: Ta đây nào giống người nào đó, hẹp hòi!
Chẳng biết tại sao, Phượng Khương Trần phát hiện tâm trạng của mình hình như tốt hơn, không thể không nói là nàng thích Cửu Hoàng thúc không có phong độ thế này, hả giận vô cùng!

“Cẩn thận.

” Đông Lăng Tử Thuần đứng gần đó nhất, không thể nhìn nổi mà vội vàng vươn tay giữ chặt Tô Quán, tránh khỏi việc Tô Quán ngã ra đất, phải xấu hổ, nàng ta cho rằng Cửu Hoàng thúc đã tìm cớ cho mình, lập tức tựa người vào lòng Đông Lăng Tử Thuần, yếu ớt nói: “Đa tạ điện hạ.


Giọng nói yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không cần điểm trang gì thêm, chỉ là tiếng “A!” vừa nãy quá “cứng”, tổ hợp lại cứ có cảm giác giả dối làm sao.

Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng nhìn nhau cười, hai người bọn họ chỉ thuần túy ở đây xem kịch.

Đông Lăng Tử Thuần đỡ phải một củ khoai lang nóng bỏng tay như Tô Quán, ném không được mà giữa không xong, trong một chốc một lát hắn không biết phải làm thế nào cho phải, dùng ánh mắt cần sự giúp đỡ nhìn sang Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc không định làm khó Đông Lăng Tử Thuần: “Còn ở đó xoắn xuýt làm gì, Tô Quán tiểu thư không thoải mái, còn không mau đưa Tô Quán tiểu thư đi nghỉ ngơi đi, bản vương sẽ phái người đưa đại phu tới.

“Ta…” Tô Quán muốn nói không sao nhưng lại bị Cửu Hoàng thúc chặn lời, dùng đôi mắt đen như đang giễu cợt mà nhìn nàng ta: “Tô Quán tiểu thư, bản vương không thích mỹ nhân yếu ớt hay bệnh.

” Nói xong, hắn bước chân rời khỏi đình ngắm cảnh, bỏ lại đám người còn đang đứng ở đó.

Nói như thế là có ý gì?
Tô Quán rất khó xử, mấy người quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn sang bóng lưng của Cửu Hoàng thúc đang dần lẫn vào bóng đêm, tỏ vẻ khó hiểu.


Những người khác không nói gì, nhưng Bắc Lăng Phượng Khiêm và Tây Lăng Thiên Lâm tỏ vẻ bất mãn.

Cửu Hoàng thúc mời bọn họ đến, không ra tiếp đón chào hỏi bọn họ thì thôi, bây giờ còn để mặc khách ở đây, như thế không phải quá xem thường bọn họ hay sao.

Thái tử cười khổ, hắn biết cơm ở nhà Cửu Hoàng thúc không phải muốn ăn là ăn, đến khi Đông Lăng Tử Thuần đỡ Tô Quán rời đi rồi, thái tử hắng giọng, nhắc nhở mọi người rằng hắn có lời muốn nói.

“Lâm thái tử, Phượng Khiêm điện hạ, Dao Hân công chúa, xin đừng để ý, Hoàng thúc không phải cố tình phớt lờ các vị đâu, Hoàng thúc không thích bị người khác đụng chạm, bây giờ hẳn là Hoàng thúc đi thay quần áo.

” Lời này của thái tử thật làm khó Tô Quán, thế chẳng phải đang vả vào mặt Tô Quán hay sao.


đến ngươi, bảo ngươi có rảnh thì đến Vương phủ làm khác của gia gia, gia gia rất thích ngươi.



Trác Đông Minh không phải đồ đần, trong tay hắn nắm giữ hoàng thành, tin tức mà hắn biết linh thông hơn người bình thường, thấy Vương Cẩm Lăng và Cửu Hoàng thúc cẩn thận trước sau, Trác Đông Minh cũng đoán được một hai.

Suy nghĩ của Trác Đông Minh và Vương Cẩm Lăng không khác nhau lắm, hắn cũng không hi vọng cái tên tiểu nhân âm độc Tây Lăng Thiên Lâm kia chà đạp.

Với danh tiếng và gia thế của Phượng Khương Trần, chắc chắn nàng sẽ không thể nào được lập làm trắc phi của thái tử, có thể giành được danh phận thiếp thất cũng đã không tệ, nhưng như thế quá thiệt thòi cho Phượng Khương Trần, muốn làm thiếp thì không bằng bước vào của Vương gia cho rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận