Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Mấy người Vương Cẩm Lăng trò chuyện với nhau, Phượng Khương Trần cũng không tiện chen vào, đứng dậy rời đi, định tiến về phía hồ thưởng cảnh một lúc, đình ngắm cảnh có hình chữ hồi (回), nhìn từ mỗi góc thì cảnh sắc cũng khác nhau.

Ao sen dưới ánh nến và ánh trăng hình như được bao phủ bởi một lớp mây mờ mờ, dường như có mang theo hương vị như trong tiên cảnh, đẹp hệt như những gì Vương Cẩm Lăng đã nói, đẹp tựa mộng ảo.

Khó có được một lần, Phượng Khương Trần quyết định nghiêm túc thưởng thức cảnh đẹp, hi vọng có thể nhờ vào đó mà xóa tan muộn phiền trong lòng.

Ở trong biệt viện của Cửu Vương phủ không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, Phượng Khương Trần vừa đi vừa nhìn, Vương Cẩm Lăng thoáng nhìn sang rồi thu hồi tầm mắt.

Mấy tên khốn kiếp chơi trò “ám chiêu” mà gặp phải Phượng Khương Trần thì chỉ có chuyện bọn họ phải chịu thiệt, Vương Cẩm Lăng cũng không sợ gì.


Vương Cẩm Lăng chỉ sợ những người ra “dương chiêu”, vì dụ như hoàng thượng tứ hôn.

An Yên bị Bắc Lăng Phượng Khiêm hỏi han đến mức thấy phiền, thấy Phượng Khương Trần đang dạo bước dọc theo đình ngắm cảnh thưởng thức hoa sen, nàng ta cũng kéo theo Tây Lăng Dao Hân, lấy cớ cùng nhau đi ngắm sen, thật ra là do nàng ta chướng mắt việc Tây Lăng Dao Hân và Đông Lăng Tử Lãng mắt đi mày lại đưa tình.

Hừ, nữ nhân này khiến nàng ta phải chịu thiệt lớn như thế hôm ở vườn thú, thế mà còn mơ tưởng gả cho ca ca của nàng ta sao, nằm mơ!
Mặc dù Tây Lăng Dao Hân không muốn đi nhưng những nữ tử có mặt đều đã rời đi, nàng ta còn làm sao được, với lại, nàng ta cũng cần phải cải thiện quan hệ giữa nàng ta và An Yên công chúa.

Tây Lăng Dao Hân vốn cho rằng An Yên công chúa đơn thuần dễ lừa gạt, nào ngờ rằng An Yên công chúa hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội, vừa kéo nàng ta đi được vài bước thì buông tay ra ngay: “Bản cung tự mình đi dạo, Dao Hân công chúa xin cứ tự nhiên, trong biệt viện của Cửu Hoàng thúc, chỉ cần ngươi không chơi trò tâm kế thì sẽ không có chuyện gì đâu.


Tây Lăng Dao Hân đơ người, dù trong lòng có bất mãn thế nào nhưng chỉ có thể chịu đựng, ai bảo nàng ta xui xẻo, đụng phải lúc tâm trạng An Yên công chúa không tốt.

Dao Hân công chúa muốn quay về, định tán gẫu về chuyện sau này của hai người họ với Đông Lăng Tử Lãng, nhưng quay đầu thì nàng ta lại phát hiện Đông Lăng Tử Lãng, Bắc Lăng Phượng Khiêm, Tây Lăng Thiên Lâm và thái tử đang trò chuyện vui vẻ, nàng ta có trở về thì chỉ có thể ngồi một mình.

Trong lòng nàng ta khó chịu, lại nhìn thấy Phượng Khương Trần khoan thai ung dung, trong lòng Phượng Khương Trần càng khó chịu hơn.


Nàng ta không hiểu được, dáng vẻ của Phượng Khương Trần không bằng mình, bị mình giẫm dưới lòng bàn chân tại sao đột nhiên giờ lại giẫm lên trên đầu nàng ta, không chỉ có thể được Cửu Hoàng thúc mời đến mà còn chiếm được sự ưu ái của Đại công tử.

Trước những người có mặt ở đây, thân phận Phượng Khương Trần thấp kém nhất, nhưng người hôm nay chiếm được danh tiếng nhất lại là ả, chính Tô Quán cũng bị ả làm mất hết mặt mũi.

“Phượng Khương Trần, phong thủy luân chuyển, ta cũng không tin ngươi có thể đắc ý cả một đời, ở đây là Đông Lăng, bản cung nhịn ngươi.

Chờ đến khi ngươi trở thành thiếp thất của hoàng huynh rồi, bản cung nhất định phải khiến ngươi xấu mặt.

” Tây Lăng Dao Hân hung ác trừng mắt với Phượng Khương Trần, xoay người đi về hướng khác.

Nàng ta nhất định phải thúc đẩy kế hoạch Phượng Khương Trần đến Tây Lăng làm thiếp, đến cả Vương Cẩm Lăng cũng không thể ngăn nổi, chỉ có thế nàng ta mới thể giẫm Phượng Khương Trần ở dưới lòng bàn chân cả một đời này được.

Nữ tử lấy chồng cũng giống như được sinh ra lần thứ hai, xuất thân của Phượng Khương Trần không được như nàng ta, tuyệt đối không thể sống tốt hơn nàng ta được.


Phong cảnh mỹ lệ có thể khiến người ta lưu luyến quên về cũng có thể làm người ta như si như mê, Phượng Khương Trần bất giác đã đi được một khoảng xa, mà chính bản thân nàng lại không phát hiện, đến tận khi nàng nhìn thấy Cửu Hoàng thúc bước ra từ chỗ tối, kinh ngạc gọi: “Cửu Hoàng thúc?”
Không phải đi thay quần áo hay sao, sao lại xuất hiện ở đây, Phượng Khương Trần nhìn sang một chút mới phát hiện mình đã đi quá xa, ở chỗ này xung quanh không có ai, tĩnh mịch đến mức bất thường.

Cửu Hoàng thúc đạp lên ánh trăng mà đến, quần áo trên người đã đổi thành quần áo hằng ngày, khi nhìn thấy Phượng Khương Trần cũng rất kinh ngạc, chỉ là không thể hiện ra ngoài: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đương nhiên đây chính là sự trùng hợp tốt đẹp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận