Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Phượng Khương Trần khách khí một chút, thuận thế buông tay.

“Chu Hành, không có đệ, ta phải làm sao đây.

Nhặt đệ về Phượng phủ tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất của ta”
Nhìn Chu Hành thuần thục thu dọn bát đũa, Phượng Khương Trần phát hiện, nữ nhân như nàng còn không bằng người ta.
Hự… Cả người Chu Hành run lên, bên tai ửng đỏ, tay bị trượt, suýt nữa làm đổ chén đũa đang cầm.
“Một nữ hài tử không nên nói lung tung loại lời này”
“Hì hì” Phượng Khương Trần cười khan, ngượng ngùng hai tiếng.
Nàng sơ ý một chút đã đùa giỡn mỹ nam cổ đại.
Nhìn Chu Hành đi ra ngoài, nàng đột nhiên nghĩ ra, chuyện mà nàng đồng ý với Chu Hành còn chưa làm nữa, Phượng Khương Trần vội vàng đi theo ra ngoài.
“Chu Hành, đêm nay sẽ không có chuyện gì.

Đệ chuẩn bị một chút, tỷ giúp đệ xóa chữ kia đi”
“Xoảng..” Bát đũa trên tay rơi xuống nhưng Chu Hành lại không để ý, vội vàng quay đầu, liên tục xác định: “Thật sao?”
“Thật” Phượng Khương Trần tức đến mài răng.


Những bát kia đều cần tiền, hiện tại nàng rất nghèo, tên Chu Hành liền không thể tiết kiệm một chút sao.

Ô ô ô… đừng nhìn chỉ là một đống bắt ăn cơm bình thường.

Nếu ném bát này đến hiện đại, đây tuyệt đối là đồ cổ, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ cho nửa đời của nàng.
“Phượng…”

Phượng Khương Trần vừa đi, Tây Lăng Thái tử, Tây Lăng Thiên mới mới dám hô hấp.
“Phượng Khương Trần này thật sự là hung hãn.

Xem ra tối nay có trò hay để xem rồi” Trong bóng tối, Tây Lăng Thiên cười giống như tử thần tà ác.

Vốn dĩ là muốn mượn nơi này của Phượng Khương Trần pđể tránh sự truy lùng của đám người kia, không nghĩ tới còn có thể xem trò hay.
Hắn ngược lại muốn xem thử, Phượng Khương Trần ở trên giường sẽ có bao nhiêu mạnh mẽ.
Mang theo nụ cười tà ác, Tây Môn Thiên cực kỳ có tinh thần, đi theo sau lưng Chu Hành Phượng Khương Trần này thế mà nuôi nam sủng trong nhà, khó trách đối với chuyện xảy ra ở cửa thành hoàn toàn cũng không để trong lòng trong lòng.

Nhưng đến ban đêm, Tây Lăng Thiên mới biết được, hắn đã sai.
Cái gọi là nằm ở trên giường chờ ta, thì ra là Phượng Khương Trần dùng thủ pháp kỳ lạ xóa đi dấu ân màu tên cho nam tử gọi là Chu Hành này.
Tây Lăng Tử không cảm thấy hứng thú với Chu Hành.

Loại dân đen này ở bốn nước, mặc kệ có oan hay không, một khi bị đóng lên dấu ấn đen, cả đời này chính là dân đen.
Hắn cảm thấy hứng thú chính là những thứ kỳ lạ trên tay của Phượng Khương Trần.

Hắn nhìn thấy Phượng Khương Trần lấy ra một chất lỏng trong suốt, rót vào trong cơ thể Chu Hành.
Không bao lâu sau, Chu Hành đã hôn mê.

Sau đó chỉ dựa vào mấy con dao nhỏ đã loại bỏ đi chữ “Tiện” kia, còn cầm kim khâu may quần áo kim khâu khâu lại vết thương.

Tinh tế nhìn thử, nhìn qua thật giống như chưa từng bị thương gì.

Ai nhìn thấy vết thương kia cũng sẽ không nghĩ đến, nơi này từng ấn bị in một chữ “Tiện”.
Loại thủ pháp khâu lại này… Tây Lăng Thiên cẩn thận nghĩ, có thể dùng ở trên chiến trường hay không.

Như vậy chiến sĩ bị thương, vết thương hẳn càng nhanh tốt hơn.
Tây Lăng Thiên quyết định, mấy ngày nay phải nhìn chằm chằm Chu Hành này cho tốt, nhìn vết thương của hắn có khôi phục nhanh không…
Nhân tài như Phượng Khương Trần, vì sao trước đó không lộ ra trước mắt người đời?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận