Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Ra tay, đừng ép ta bán các ngươi, đừng quên khế ước bán thân của các ngươi còn ở trên tay ta, ta muốn bán các ngươi hay là giết các ngươi, Vương gia cũng không có quyền can thiệp.

” Nàng không nói không có nghĩa là nàng ngốc, chỉ cảm thấy vô hại mới không thèm để ý.

Như từ sự việc của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần hiểu rõ cái gì gọi là vô hại, chỉ cần không chạm tới điều kiện tiên quyết về lợi ích của đối phương, người duy nhất có thể dựa vào trên thế gian này chỉ có bản thân.

“Vâng.


” Hai nha hoàn không dám hỏi nhiều, cũng không chần chờ nữa mà lập tức rút thắt lưng ra, lấy ra một cái roi ở giữa thắt lưng.

“Vút…” Một roi quất xuống, từng tên ăn mày vừa mới leo lên xe ngựa bị đánh bay ra ngoài, hai nàng một trước một sau nhảy xuống xe ngựa, gia nhập vào bên trong vòng chiến.

Tiếng chém giết, tiếng kêu rên, tiếng chạy trốn, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc, từng âm thanh truyền vào lỗ tai của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần lại giống như là không nghe thấy gì, lẳng lặng ngồi ở nơi đó.

Nàng biết những người có ý đồ nhất định sẽ lợi dụng lời đồn đại lần này để đạp nàng xuống đáy vực, để nàng vĩnh viễn không đứng dậy được, nhưng không ngờ à sẽ dùng chiêu thức ác độc như thế.

Lợi dụng tên ăn mày bao vây nàng ở phố xá náo nhiệt, để nếu hôm nay nàng bị bọn ăn mày làm mất hết mặt mũi thì sẽ như thế nào?
Ha ha ha…… Sẽ trở thành trò cười, nàng Phượng Khương Trần sẽ trở thành một chuyện cười lớn, trở thành một biểu tượng của sự sỉ nhục, nếu như có thể khéo léo lại gần, lúc nàng ngã xuống xe ngựa bị đám ăn mày này kéo rơi quần áo hay gì đó, Phượng Khương Trần còn đáng buồn hơn so với thành truyện cười.

Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép người Đông Lăng mất hết mặt mũi, trở thành trò cười giống như nàng sống ở trong Hoàng thành.

Phải biết là suýt nữa nàng chính là nàng dâu của Hoàng thất, lần trước Hoàng Thượng bỏ qua nàng, nhưng không có nghĩa lần này cũng sẽ bỏ qua nàng, lần này lại khác, nàng lại mất mặt trước mặt người ba nước!
Âm mưu thật nguy hiểm, thật ghê tởm!

Đáng tiếc những người kia đã định trước không đạt được mục đích, xưa này nàng không phải là hạng người sẽ nhân từ nương tay, kẻ đứng sau chắc là không ngờ tới nàng sẽ to gan giết người dưới chân thiên tử, giết người trên đường?
Nếu nghĩ đến đã không sắp xếp một đám phế vật như thế này, mấy trăm tên ăn mày này, ngoại trừ mấy người dẫn đầu, còn lại chẳng qua là đám hùa theo, dựa vào cái gì đó gọi là nhiệt huyết, mang theo nỗi hận đời rồi xoay người về phía trước, nghĩ thế này là có thể thắng lợi, thật sự là ngây thơ.

Trước mặt binh lính chính thống, những nhiệt huyết này hoàn toàn không cần, căn bản không cần phải đánh dâm,s
Tại chính thống quân nhân trước mặt, những này nhiệt huyết hoàn toàn không cần, căn bản không cần đánh đấm mà chân chính động thủ, chỉ cần giết người đứng đầu là hữu dụng nhất.

Rất nhanh, bốn phía xung quanh xe ngựa đều là máu, mấy chục thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, bách tính vây xem đã tản đi từ lâu, cửa hàng và người bán hàng rong cũng bận bịu thu dọn đồ đạc, đóng cửa rời đi, người to gan cũng chỉ dám trống trong góc len lén nhìn…
Phượng Khương Trần gõ nhẹ toa xe, ở trong lòng yên lặng đếm thời gian.

Xảy ra chuyện như vậy, Cửu Môn Đề Đốc, Thuận Thiên phủ y, thậm chí cả Trác Đông Minh là người phụ trách an nguy của hoàng thành lại chưa từng xuất hiện, có thể thấy được……

Trong này có không ít người nhúng tay.

Đông Lăng Tử Lăng à Đông Lăng Tử Lăng, ngươi hận ta nhiều biết bao, biết rõ chuyện của Tây Lăng Dao Hân là do bút tích của Cửu hoàng thúc, ngươi lại bắt ta trút giận, thật đúng là chọn quả hồng mềm mà bóp.

Phượng Khương Trần lắc đầu, tình cảm sâu nặng của nam nhân đôi khi chính là vô tình, ít nhất thì Đông Lăng Tử Lăng củ đủ vô tình với nàng rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận