Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Họ Triệu, nếu nàng đoán không sai thì Triệu đại nhân này hẳn là có quan hệ với nhà họ Triệu mà Tôn Dực Cẩn có hôn ước, không thể vì xuất thân nghèo khó mà ở vị trí này, lại càng không có dũng khí để đi xử lý chuyện này.

Nhà họ Triệu à, không có nhu cầu kết giao, trực tiếp đắc tội đến chết cũng được.

“Ty chức không dám, ty chức ở đây với tư cách là làm công mà đến, đề nghị Phượng tiểu thư hợp tác với ty chức đến Đề đốc phủ một chuyến.


Phượng Khương Trần giả vờ không hiểu: “Triệu đại nhân khách sáo rồi, những kẻ bạo loạn này đã gây rắc rối cho xe ngựa của ta, ta đã sai người xử phạt bọn họ, thật ngại quá, Triệu đại nhân đến muộn, thị vệ của ta đã làm thay ngài rồi

Thị vệ của ta làm thay chuyện của Triệu đại nhân là chuyện không nên, nếu đã như vậy thì việc thu dọn kế tiếp giao cho Triệu gia, Triệu đại nhân xem còn người sống hay không, nếu có người sống, ngài có thể thẩm tra hắn, ta cũng muốn biết ai là người nào to gan lớn mật dám xúi giục người dân gây rối với xe ngựa của hầu phủ trung thành?”
Phải nói chức tước hoàng đế phong cho còn rất hữu dụng, tuy rằng không có thực quyền, có thể đi dạo trong hoàng thành nếu không có tước vị, thì thật là một cái bao mặc cho người ta gây khó dễ.

Nếu Triệu Hoài Thành thật sự muốn phun một ngụm máu, nữ nhân này cũng có thể đổi trắng thay đen, giết người còn có lý lẽ, Triệu Hoài Thành kìm nén tức giận, khiêm tốn nói: “Phượng tiểu thư, ngươi đã sai thị vệ giết người trên đường, hành vi độc ác, xin Phượng tiểu thư đừng làm khó ty chức, cùng ty chức đi một chuyến, có gì thì gặp Đê đốc rồi nói sau.


Chỉ cần vào Đề Đốc phủ, Phượng Khương Trần đừng mong được đi ra, Đề đốc đại nhân là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, ngay cả mặt mũi của Cửu hoàng thúc cũng không bán được, ngay cả khi Cửu hoàng thúc khơi thông quan hệ, cứu được Phượng Khương Trần ra thì cũng đã quá muộn.

Cứu một người phải mất nhiều thời gian công sức nhưng chỉ mất tích tắc để tiêu diệt.

“Chỉ đạo thị vệ giết người trên đường? Triệu đại nhân, con mắt nào của ngươi nhìn thấy thị vệ của ta giết người? Tai nào của ngươi nghe thấy ta xúi giục thị vệ giết người trên đường?” Giọng nói của Phượng Khương Trần trầm xuống, nhàn nhạt sát khí, Triệu Hoài Thành khiếp đảm, hắn lảo đảo lùi lại một bước, trong lòng khiếp sợ nữ nhân này, sao lại có khí thế đáng sợ như vậy.

Đừng nói đến hắn, ngay cả mười sáu thị vệ xung quanh Phượng Khương Trần cũng bị chấn động, sát khí của Phượng Khương Trần là loại sát khí chỉ có ở những nhân tài đã tôi luyện trên chiến trường, chẳng lẽ Phượng tiểu thư đã từng đi chinh chiến?
Không nên, chẳng lẽlà hổ phụ sinh hổ tử, Phượng tiểu thư kế thừa bản lĩnh của Phượng tướng quân?
“Phượng tiểu thư, những người này chết ở bên cạnh xe ngựa của ngươi.


” Triệu Hoài Thành kiên nhẫn nói, hắn vốn tưởng đây là một cơ hội tranh công tốt, nhưng không ngờ chuyện sẽ đến nước này, e rằng không ai nghĩ tới Phượng Khương Trần lại táo bạo, kiêu ngạo đến mức này.

“Hừ …” Phượng Khương Trần chế nhạo: “Chết ở cạnh xe ngựa của ta là do ta chỉ thị cho thị vệ giết người trên đường, Triệu đại nhân, chức quan này của ngươi từ đâu tới vậy, không thẩm không tra đã kết tội ta rồi, ai cho người đặc quyền này?
Triệu đại nhân, ngươi nghe kỹ lời ta nói: Những kẻ làm loạn này có ý đồ ám sát ta, thị vệ của ta đã giết bọn họ để tự vệ, bây giờ ta chính thức báo quan có người muốn ám sát ta.

Nếu không nhờ thị vệ của ta có năng lực, chờ người của Đề đốc phủ các người tới thì ta đã trở thành tử thi rồi, Triệu đại nhân, ngươi nên cho ta một lời câu trả lời thỏa đáng,rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có người công khai ám sát thiên kim hầu phủ, quả thật là ăn gan hùm mật báo, không để thánh thượng vào mắt.


Việc liên quan đến hoàng thượng là chuyện lớn, Phượng Khương Trần không khách khí mượn hoàng thượng để nói lý, động thái của nàng là học hoàng thượng, có việc thì hoàng thượng đem nàng ra tranh cãi, nàng mượn danh hoàng thượng một chút cũng không thành vấn đề.

.


“Phượng tiểu thư…” Triệu Hoài Thành mồ hôi nhễ nhại, đám quan viên phía sau đều ngẩn ra, không dám phát ra tiếng động.

Xử sự như thế nào? Phượng tiểu thư nói giết người là giết ngay không chớp mắt, mười sáu thị vệ xung quanh nàng như hổ như sói, làm sao họ dám khiêu khích.

Phượng Khương Trần giả vờ như không nghe thấy, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: “Hoắc Sơn, hỗ trợ Triệu đại nhân xem liệu có còn thích khách nào sống sót trong số những tên này không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận