Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Thời buổi này, chẳng có mấy ai muốn kết giao với một người thanh danh cực xấu cả, giống như Vương Cẩm Lăng, người muốn làm quen với hắn có thể xếp hàng dài từ đầu phố đến cuối phố, nhưng không một nữ tử nào muốn trở thành bằng hữu với người đã “thất trinh với một lần gả” nhưng nàng, thỉnh thoảng chỉ có một số phụ nhân- một số phụ nhân muốn nàng giúp đỡ.

Thanh danh và tiếng tăm của sư phụ là thứ cực kỳ quan trọng với đồ đệ, thanh danh bên ngoài của sư phụ tốt thì đồ đề cũng sẽ được người khác coi trọng, còn thanh danh của sự phụ kém thì đồ đệ cũng sẽ bị coi thường.

Nếu Tôn Chính Đạo thực sự quan tâm đến điều này thì chắc chắn sẽ không để Tôn Tư Hành làm đồ đệ của nàng, nàng không nói không có nghĩa nàng không biết, có một số việc một khi nói ra sẽ mang đến phiền phức rất lớn.

“Lúc trước để Tư Hành bái ngươi làm sự phụ là vì đánh giá cao y thuật của ngươi, ta không phải là người cố chấp với khuôn phép xưa cũ.

’’ Tôn Chính Đạo không hề nói dối, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu một chút tự tin.


Phượng Khương Trần cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, ngay khi Tôn Chính Đạo đang thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mình đã thoát được một kiếp thì lại thấy Phượng Khương Trần đang nhìn hắn nở một nụ cười “ta biết ngươi không nói thật”, khiến hắn càng thêm thấp thỏm.

Yêu nghiệt! Đúng là yêu nghiệt, có lẽ cũng chỉ có người tâm tư sâu kín như Cửu hoàng thúc mới có thể chế ngự được nàng.

Trong lòng Tôn Chính Đạo không ngừng than khóc, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, hỏi lại: “Khương Trần, ngươi có cách nào thoát khỏi chuyện này không?’’
Tôn Chính Đạo không quan tâm đến những người đã chết đó, chỉ quan tâm rốt cuộc Phượng Khương Trần có vì thế mà xảy ra chuyện hay không, chỉ vì đám người đó mà xảy ra chuyện, thực sự không đáng.

“Cách thoát ra? Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi, đã có bản lĩnh đâm sọt thì phải có khả năng giải quyết hậu quả chứ, những loạn dân đó dám xúc phạm quý nữ đương triều trên đường, vốn dĩ đã đáng chết, ta giết thì giết thôi.

’’ Không có đặc quyền, những gì quá hạn sẽ trở thành phế thải.

“Chẳng phải cái sọt này là do ngươi đâm sao?’’ Giết người còn có thể tự tin như thế, nhìn khắp toàn bộ Đông Lăng này e là chỉ có Phượng Khương Trần mà thôi.

Phượng Khương Trần tức giận liếc Tôn Chính Đạo một cái, chỉ với một cái liếc mắt hờ hững nhưng lại khiến Tôn Chính Đạo cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đang lao về phía mình.

“Người đâm sọt là Cửu hoàng thúc, không phải ta.

Ngài yên tâm đi, nếu ngay cả một chút chuyện nhỏ này ngài ấy cũng không thể làm được thì không phải là Cửu hoàng thúc nữa rồi.

’’

“Ngươi chắc chắn Cửu hoàng thúc sẽ ra tay như thế sao?’’ Tôn Chính Đạo không hiểu Phượng Khương Trần lấy tự tin đâu ra, chẳng lẽ nàng không biết vô tình nhất chính là Hoàng thất sao, muốn người của Hoàng thất cầu xin giúp mình, đúng là một chuyện điên rồ.

Đứng trước quyền thế, ngay cả phụ tử ruột thịt cũng có thể giết hại lẫn nhau, một người ngoài như nàng là cái thá gì?
“Chuyện này liên quan đến mặt mũi của ngài ấy, đương nhiên sẽ rồi.

’’ Ngoài mặt có vẻ là nàng giết người nhưng thực ra lại là cuộc tranh đoạt của những người quyền cao chức trọng, nếu như nàng bị kết tội vì chuyện này thì cũng có nghĩa là Cửu hoàng thúc đã thua.

Tôn Chính Đạo bừng bỉnh hiểu ra, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng: “Ngươi nói đúng, chuyện liên quan đến mặt mũi của Cửu hoàng thúc, ngài ấy chắc chắn sẽ không lôi ngươi ra gánh tội thay, nói cách khác, chỉ vì mấy loạn dân kia mà mất mạng thì thật là không đáng.

’’
“Yên tâm đi, ta rất quý trọng cái mạng nhỏ này của mình, Phượng gia chỉ có một mình ta, nếu ta chết thì Phượng gia cũng không còn nữa.

” Phượng Khương Trần vẫn luôn khao khát có một mái âm gia đình, kiếp trước nàng trôi dạt khắp nơi, kiếp này khó khăn lắm mới có một ngôi nhà, làm sao nỡ lòng vứt bỏ.


Hốc mắt Tôn Chính Đạo đỏ bừng, liên tục gật đầu: “Ngươi nói đúng, toàn bộ Phượng gia chỉ có một mình ngươi, ngươi tuyệt đối không thể cho chuyện gì được, nếu ngươi hết, huyết mạch duy nhất của Phượng gia cũng sẽ bị cắt đứt.

’’
Năm đó bộ tộc Phượng Ly huy hoàng như thế nào, chưa nói đến các chi thứ, chỉ riêng chi lớn đã có mấy ngàn người, nhưng bây giờ thì sao?
Toàn bộ gia tộc Phượng Ly lớn như thế chỉ còn lại một mình tiểu cô nương mồ côi này.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Tôn Chính Đạo lại tràn ngập đau đớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận