Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tiến khóc nỉ non của đứa bé ấy như xua tan đi bầu không khí ảm đạm trước đó, tất cả mọi người trong sân đều vui vẻ hẳn lên, ngay cả Tấn Dương Hầu phu cũng bật khóc vì vui sướng.

“Ta biết mình sẽ không nhìn nhầm người mà, khắp thiên hạ này chỉ có Phượng cô nương mới cứu được Tâm Nhu mà thôi, chỉ có nàng.

’’
Phượng Khương Trần là do Tấn Dương Hầu phu nhân đề cử, mà thế tử phu nhân Ninh Quốc công phủ lại là muội muội ruột thịt của nàng, có thể thấy trước đó nàng đã phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.

“Sinh rồi sao? Tâm Nhu đâu? Nàng ấy không sao chứ?’’ Lưu Thế Thừa điên cuồng chạy đến nội viện, lôi kéo ống tay áo của Ninh Quốc công phu nhân, sốt sắng hỏi.


“Không biết, ta cũng không biết.

’’ Lúc này Quốc công phu nhân mới phản ứng lại, niềm vui giảm đi một nửa, nhưng đúng lúc này, Phượng Khương Trần lại mở cửa phòng sinh ra: “Xin phu nhân và thế tử hãy yên tâm, mẫu tử bình an, hai vị tiểu công tử rất khoẻ mạnh, cơ thể thế tử phu nhân bị tổn thương, cần phải điều dưỡng thật tốt.

’’
Ôm đứa trẻ mới chào đời, lắng nghe tiếng khóc của nó, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đã hiểu âm thanh tự nhiên mà các bác sĩ khoa sản thường nhắc đến là gì…
Vì một tiếng khóc nỉ non ấy, tất cả mệt mỏi đều đáng giá!
Mẫu tử thế tử phu nhân Ninh Quốc cổng phủ đều bình an nhưng Phượng Khương Trần lại không may mắn như thế, bản thân nàng vốn đã mang thương tích trong người, hơn nữa sau một này mệt nhọc, nàng đang đứng trước bờ vực sụp đổ.

Lúc này điều mà Phượng Khương Trần muốn làm nhất chính là ngã vào trên giường, vùi đầu ngủ một giấc thật say.

Nhưng nàng vẫn đang chịu tội, cho dù người ở phủ Ninh Quốc công cố gắng giữ lại nhưng nàng cũng không dám ở lại đây quá lâu, trước khi bình minh lo dạng, Phượng Khương Trên lê lết tấm thân mệt mỏi của mình thúc ngựa trở về Phượng phủ.

Thống lĩnh Cẩm vệ quân vẫn luôn theo sát Phượng Khương Trần, nhìn nàng ngồi trên lưng ngựa lắc lư, dáng vẻ tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trái tim hắn cũng theo đó nhấp nhô lên xuống, cẩn thận bảo vệ bên cạnh nàng, ngộ nhỡ Phượng Khương Trần cắm đầu xuống đất thì hắn cũng có thể đỡ lấy một phen.

Nhưng cho đến khi trở về Phượng phủ, Phượng Khương Trần vẫn chưa ngã xuống khỏi lưng ngựa, thống lĩnh Cấm vệ quân cũng phát thốt lên rằng kỹ năng cưỡi ngựa của nàng thực sự quá cao siêu, trong lòng ngứa ngáy, hắn đang cân nhắc trong vòng một tháng này liệu có nên lấy việc công làm việc tư, học hỏi kỹ năng điều khiển ngựa của nàng hay không?

Phải biết rằng, chính Phượng Khương Trần là người đã dựa vào kỹ năng tuyệt với này để điều khiển đoàn ngựa, sau khi nâng cao uy tín của đất nước ở vườn bách thú, trong niềm vui sướng tột cùng, Hoàng thượng với truy phong cho phụ mẫu nàng, đi theo Phượng Khương Trần học hỏi cũng không được coi là mất mặt.

Phượng Khương Trần cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, lúc trước nàng cũng đã từng chữa bệnh cứu người trong lúc đang bị thương, nhưng chưa bao giờ cảm thấy giống như bây giờ, nếu không dựa vào ý chí chống đỡ mạnh mẽ thì có lẽ nàng đã ngã xuống ngựa từ lâu.

Nghe thấy người bên cạnh nói đã đến Phượng phủ, sợi dây vẫn luôn căng chặt suốt dọc đường cuối cùng cũng đứt, nàng vô thức kéo dây cương, cả người ngã nhào về phía trước.

“Phượng cô nương, cẩn thận.

’’ Thống lĩnh cấm vệ quân hoảng sợ, định đưa tay ra đỡ nhưng lại phát hiện mình vẫn đang ở trên lưng ngựa, vội vàng nhảy xuống.

Hai tay Phượng Khương Trần chống trên lưng ngựa, ngồi dậy một lần nữa: “Ta không sao.


’’
Không sao mới lạ.

Mặc dù đã tảng sáng nhưng sắc trời vẫn tối đen như mực, thống lĩnh Cấm vệ quân không thể nhìn thấy Phượng Khương Trần trông như thế nào, nhưng nếu cầm một ngọn lửa chiếu sáng, hắn sẽ phát hiện lúc này nàng giống hệt như một con tôm luộc, da thịt lộ ra bên ngoài nóng bỏng như muốn phát hoả.

Phượng Khương Trần vỗ vỗ đầu mình, đầu đau như thể không còn là của mình nữa, đầu óc nặng nề, hai chân nhẹ bẫng, hoàn toàn không thể tìm thấy phương hướng, nàng đưa tay sờ sờ trán mình: “Phát sốt rồi.

’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận