Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đôi nam nữ trong phòng đang trình diễn một tiết mục cực nồng nhiệt, bốc lửa.

Phượng Khương Trần nghe thấy những tiếng kêu đó mà đỏ mặt nóng tai, nàng không muốn nghĩ đến, nhưng trong đầu lại tự động hiện xoẹt qua vài hình ảnh không được trong sáng cho lắm.

Lại nghĩ tới Cửu hoàng thúc đang ở phía sau, còn có cả cơ thể hai người đang dần dần nóng lên, Phượng Khương Trần hận không thể ngay lập tức đào tiếp cái hố ban nãy mà chui xuống.
Cửu hoàng thúc, ngài vậy mà lại đưa ta tới một nơi như thế này đây!
Nàng thế mà lại đụng trúng thị vệ và cung nữ đang lén-lút.

Chỗ này phải hẻo lánh đến mức nào mới có thể chạm mặt chuyện như vậy chứ, hơn nữa còn cách gần như thế, dựa vào ánh đuốc lờ mờ, nàng cũng có thể nhìn thấy cực kì rõ ràng.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, người hiện đại như nàng đều hiểu, nhưng người cổ đại ở trước mặt nàng kia vậy mà lại không hiểu, hoàn toàn không có ý muốn đi khỏi đó.
Được rồi.

Cửu hoàng thúc hiểu, Cửu hoàng thúc căn bản không có nhìn, bởi vì Cửu hoàng thúc trực tiếp nằm nhoài lên trên bả vai của nàng, không động đậy, Hơi thở nóng rực phả vào gáy nàng khiến Phượng Khương Trần càng thêm bức bối.
Cửu hoàng thúc, đây là đang thẹn thùng hả?
Phượng Khương Trần cứng đờ người không dám làm ra một động tác nào dù là nhỏ nhất, chỉ lo hơi động đậy một tí thì sẽ bị đôi uyên ương đang tự do thoải mái này phát hiện, sau đó làm kinh động đến thủ vệ hoàng cung.
Nhưng Cửu hoàng thúc lại đoán chừng nàng không dám động đậy, nằm nhoài trên gáy nàng còn chưa đủ, lại còn vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm tai nàng.

Phượng Khương Trần giật bắn mình nhưng cũng không dám thốt ra tiếng, trở tay nhéo vào eo Cửu hoàng thúc một cái, Cửu hoàng thúc lại như kiểu không biết đau là gì vậy, trừ lúc đầu cơ thể có cứng ngắc một lát thì không có lấy phản ứng thừa thãi nào.

Mặc cho Phượng Khương Trần nắm lấy da thịt nhéo qua nhéo lại cũng không lên tiếng.
Phượng Khương Trần vừa tức vừa cáu, sức mạnh trên tay lại tăng gấp đôi, lại không ngờ rằng Cửu hoàng thúc thế mà không thèm nói lời nào, một nhát ngậm lấy dái tai nàng, khẽ cắn.

Phượng Khương Trần sợ hết hồn, suýt nữa thì hét lên.

Cũng may nàng phản ứng nhanh nhạy, vội vàng đưa tay bịt kín miệng mình, nhưng lại làm phát ra tiếng quần áo cọ vào nhau kêu sột soạt.
Ở chung một phòng, tuy rằng bọn họ trốn trong góc phòng, nhưng gây ra tiếng động gì, đối phương cũng nghe thấy rõ.
“Ta hình như nghe thấy tiếng gì đấy.” Thị vệ kinh ngạc thốt lên.
Phượng Khương Trần khiếp đảm, sợ đến nỗi ngừng thở.

Cửu hoàng thúc thấy phản ứng này của Phượng Khương Trần, tiếp tục men theo vàng tai của nàng đi xuống phía dưới cắn…
Cơ hôi hiếm có được!
Thị vệ và cung nữ cứ ngừng lại như vậy, nửa ngày cũng không làm gì, cung nữ hờn dỗi hứ một tiếng: “Huynh nghĩ nhiều quá rồi đấy, đây là lãnh cung, bình thường đến quỷ cũng không có, lấy đâu ra người tới.”
“Có khi là ta nghĩ nhiều rồi.”
Phượng Khương Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện nam nhân phía sau nàng càng ngày càng không có phép tắc gì, không chỉ có miệng đang hoạt động, mà đôi tay cũng từ từ không còn khuôn phép gì nữa.
Phượng Khương Trần hộc máu!
Nàng dám khẳng định chắc chắn là Cửu hoàng thúc cố ý, nam nhân này đúng là hoàn toàn không buông tha bất kỳ cơ hội nào khinh bạc nàng.
Phượng Khương Trần rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, hai tay cùng giơ ra, cùng nhéo lấy cái eo của Cửu hoàng thúc.
Cửu hoàng thúc từ đầu tới cuối cứ như pho tượng, bất luận Phượng khương Trần dằn vạt hắn kiểu gì hắn cũng bất động không kêu la.

Phượng Khương Trần chỉ bận rộn phân cao thấp với Cửu hoàng thúc, vội vàng tranh giành địa bàn với hắn, đôi nam nữ kia hoang mang, lật đật chạy đi mất cũng không phát hiện ra.
Phượng Khương Trần không phát hiện, nhưng Cửu hoàng thúc thì lại nhìn thấy, người đi rồi thì hắn lại càng không cần kiêng dè gì nữa, dứt khoát thoải mái tay chân bắt nạt nữ tử trong lòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui