Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Vương Thất nhìn thẳng vào mắt Phượng Khương Trần tinh, do dự một lúc, ở dưới sự kiên trì của Phượng Khương Trần, Vương Thất mở miệng: “Đại ca của ta, Đại công tử Vương gia Vương Cẩm Lăng, mắt hắn có tật.

“Mắt bị tật? Trời sinh hay là sau này mới bị, hoàn toàn nhìn không rõ, hay là có thể nhìn thấy một chút” Nàng không phải đại phu thiên về mắt, hiểu biết không nhiều về các bệnh về mắt lắm.

Bất quá, có túi trị liệu thông minh, nàng có thể dễ dàng kiểm tra ra chứng bệnh của đối phương, về phần dùng dược thế nào thì nàng không chắc.

Nàng không thể xác định túi trị thông minh có loại thuốc về bệnh mắt hay không, dù sao túi trị liệu thông minh này, là được sử dụng chính vào ngoại khoa.

Quan trọng hơn là, mắt tật này không nguy hiểm cho tính mạng, phàm là bệnh không nguy hiểm cho tính mạng, Phượng Khương Trần phải lo lắng nhiều hơn.

“Trời sinh, hoàn toàn nhìn không rõ” Vương Thất nói rất nghiêm trọng, trong ánh mắt hiện lên sự đau khổ sâu sắc và bất đắc dĩ.

Trời sinh? Hoàn toàn nhìn không rõ?
Phượng Khương Trần không cần suy nghĩ, liền chuẩn bị cự tuyệt, nhưng Vương Thất hoàn toàn không để cho Phượng Khương Trần cơ hội, lập tức cướp lời nói: “Khương Trần, ngươi đi trước xem một chút được không? Mặc kệ ngươi có thể trị được hay không cũng không sao, ít nhất ngươi trước xác định một chút, cho đại ca ta một cơ hội, hắn…….

.


thực khổ”
Nói tới đây, mũi Vương Thất đau xót.

Phượng Khương Trần có thể lý giải tâm lý người nhà bệnh nhân, nhưng mà…… nàng là một người ích kỷ.

Nếu Vương Thất này là người thường, nàng lập tức sẽ đáp ứng, cho dù không quan tâm đến phí chữa bệnh, nhưng cố tình Vương Thất xuất thân từ Đông Lăng Vương gia, thế gia danh môn như vậy mà Phượng Khương Trần nàng chỉ là một loài cỏ dại, thật sự không thể trêu vào.

Nếu ngay cả chính mình cũng bảo vệ không tốt, sao nàng có thể cứu người khác, cho nên…….

“Vương Thất, thực thật có lỗi, nếu là người bình thường, ta có thể đi xem, nhưng Vương gia không được, mong ngươi hiểu được.


“Khương Trần, ngươi yên tâm, đại ca của ta cũng không ở chủ trạch, hắn ở ngọai thành, hơn nữa ta cũng không có nói cho đại ca chuyện ngươi đi xem mắt cho hắn, chỉ nói là ngươi đi bái phỏng.

Ta cam đoan sẽ không mang đến phiền toái gì cho ngươi” Vương Cẩm Hàn không phải tên họ Tạ kia, làm việc hoàn toàn không nghĩ hậu quả.

Phượng Khương Trần đã cứu Tô Vân Hàng, nếu Phượng Khương Trần thực xảy ra chuyện gì, Tô Vân Thanh khẳng định sẽ bảo vệ nàng.


Vương gia tuy rằng không sợ Tô gia, nhưng không cần phải đối địch với Tô gia.

“Một khi đã như vậy, vậy đi thôi.


Vương Thất đã sắp xếp ổn thỏa, nàng không đi thì thật không phúc.

hậu, không bị uy hiếp đến tính mạng, nàng cũng không muốn cự tuyệt cứu một người bệnh.

Lúc này đây, đãi ngộ Phượng Khương Trần rất cao, Vương Thất chủ động mời Phượng Khương Trần ngồi trên xe ngựa.

Phượng Khương Trần đương nhiên sẽ không cao ngạo cự tuyệt, hoặc là thanh cao trào phúng, vẫn hành xử giống như trước đó chưa phát sinh chuyện gì khiến nàng không thoải mái, Phượng Khương Trần bình tĩnh tự nhiên ngồi ở trên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa nho nhỏ, cũng chỉ có hai người Vương Thất cùng Phượng Khương Trần, Vương Thất vốn định cùng Phượng Khương Trần nói chuyện phiếm một lúc, nhưng không có nghĩ đến, Phượng Khương Trần lên xe ngựa liền nhắm mắt dưỡng thần.

Tư thái như vậy, có vẻ không muốn nói chuyện nhiều, Vương Thất đương nhiên sẽ không làm người ta ngại ngùng, cũng học Phượng Khương Trần tựa vào trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhắm mắt lại, nhìn không thấy thứ gì, tai và mũi liền linh mẫn hơn rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận