Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Tâm linh tương thông không phải là cảm ứng kỳ lạ mà là hiểu rõ lẫn nhau, Phượng Khương Trần hao tâm tổn phí nhiều như vậy dùng đến cả lực lượng của Vương Tạ nhị gia, đem triều chính quấy đến long trời lở đất, không phải chỉ muốn hoàng thượng không chú ý đến nàng nên mới nhân cơ hội sắp đặt tình huống hôm nay.

Phượng Khương Trần làm tất cả đều là vì ngày hôm nay, vậy thì làm sao không thể tán thưởng cho kết quả cuối cùng của ngày hôm nay, vấn đề ban đêm không thể rời thành đối với Phượng Khương Trần mà nói là một vấn đề lớn, nhưng đối với hắn mà nói tuyệt đối chỉ là một vấn đề cỏn con không đáng nhắc đến.

Hắn có thể lẻn vào cung điện thì nửa đêm rời khỏi thành cũng không có vấn đề gì, ở hoàng thành Đông Lăng không ai có thể ngăn cản hắn, bởi vì ở Đông Lăng, hắn là Cử hoàng thúc dưới một người trên vạn người.

Ngay cả một con muỗi cũng không bị kinh động, Phượng Khương Trần và Cửu hoàng thúc cùng nhau cưỡi ngựa chạy đi, chẳng mấy chốc bóng dáng hai người họ chìm trong bóng tối không thấy đâu.

Khi một binh sĩ trong coi thành đứng dậy vươn vai phát hiện có một cơn gió lạnh thổi qua, toàn thân hắn ta giật mình, nhanh nhạy nhìn xung quanh, phát hiện phía trước hình như có bóng đen bay ra ngoài thành, tiếc là tốc độ cưỡi ngựa của Cửu hoàng thúc quá nhanh, hắn ta không nhìn rõ được gì thì bóng đen đó đã biến mất.

“Thấy quỷ rồi!” Một tên lính đưa tay dụi mắt, nhưng cho dù dụi thế nào cũng không tìm thấy bóng đen vừa rồi, trong lòng phát run, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh càng ngày càng thấp, cả người trực tiếp rùng mình.

“Trụ Tử, ngươi sao vậy? vững tinh thần lên, nếu để Thượng Phong nhìn thấy thì ngươi thảm rồi.

”Người bên cạnh miễn cưỡng lấy dao gõ lên đầu tên lính kia, nhưng hắn ta vẫn không có phản ứng, hai chân run rẩy: “Ta, ta giống như gặp quỷ rồi, ngươi, ngươi vừa rồi có phát hiện gì không, có một hồi gió lạnh đi qua, lạnh, rất lạnh.


Tên lính nhỏ u ám nói, để chứng minh lời mình nói là thật, hai tay ôm cánh tay, không ngừng run lên.

“Vù vù……”giống như để kiểm chứng lời nói của tên lính nhỏ, một cơn gió thổi qua, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, ánh mắt thất thần: “Hình như thật sự có chuyện như vậy, mẹ nó, hôm nay là ngày rằm tháng bảy, sẽ không phải thật sự gặp quỷ đi.


“Ngươi nói như vậy ta mới nhớ, hôm này không phải rằm tháng bảy sao, mẹ nó, sẽ không phải gặp quỷ thật rồi chứ.


“Ta nhìn thấy rồi, thật sự nhìn thấy rồi, không có đầu, một thân thể rất lớn, dường như thoáng một cái bay qua trước mặt ta.

” Tên lính nhỏ nhắm mắt cố gắng nghĩ lại một đoàn bóng đen mà mình vừa mới chứng kiến.

“Trời ơi, mẹ nó, không phải thật sự trúng tà rồi chứ.


……
Ba người nói dối thành sự thật, người xưa có câu sợ nhất quỷ thần, cả đội canh giữ thành đều chạy toán loạn, người đứng đầu thấy tình hình không ổn lập tức báo lên trên, sau khi báo cáo từng cấp, tin tức trực tiếp truyền đến tai Trác Đông Minh.

Lúc này trời đã hửng sáng, mặt trời từ từ nhô lên từ chân trời, Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần đứng ở đỉnh núi cao nhất ngoài thành, Phượng Khương Trần chỉ về phía xa nói lớn: “Đẹp quá! Ta đã mất nửa đêm để leo lên núi, chỉ để ngắm khoảnh khắc mặt trời mọc này, nhìn thấy mặt trời từ từ nhô lên, soi sáng khắp nơi thì tất cả mọi phiền não đều không còn nữa.


Cửu hoàng thúc không nói gì, hắn thật sự không cảm thấy mặt trời mọc này có gì đẹp cả, hắn có rất nhiều cơ hội để ngắm bình minh thế này, hơn nữa hắn làm gì có thời gian nhàn rỗi mà ngắm mặt trời mọc, cuộc sống của hắn mỗi ngày đều là toan tính cùng tính toán, e là có ngắm mặt trời mọc thì trong lòng cũng tràn đầy tâm tư.

Nhưng mà Cửu hoàng thúc thông minh không mở miệng, hắn tin Phượng Khương Trần ra ngoài thành tuyệt đối không phải chỉ để xem mặt trời mọc, mặt trời mọc thì lúc nào cũng có thể xem, nhất thiết phải là hôm nay sao.

Hiện tại Phượng Khương Trần đã ngắm mặt trời mọc thì hắn cũng nhẫn nại ngắm cùng.

Quả nhiên, Phượng Khương Trần không khiến Cửu hoàng thúc thất vọng, khi mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, Phượng Khương Trần hài lòng thu hồi ánh mắt, quay người nhìn về hướng hoàng cung, ẩn ý nói: “Cửu hoàng thúc, có một vài thứ đã là của ngài thì vẫn là của ngài, chạy không thoát.

cũng giống như có một vài thứ không phải là của ngài thì chính là không phải cho dù có cưỡng ép giữ lấy thì sớm muộn cũng phải vứt đi để không gây họa cho bản thân.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui