Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Đấu tranh nơi hậu viện không khác gì long tranh hổ đấu, mặc dù Trác gia không có tranh đấu hậu viện, nhưng là một người lớn lên ở hoàng thành, hắn cũng chẳng xa lạ gì với thứ này.

“Sau này ta gặp nàng sẽ đi đường vòng, nhưng như vậy vẫn là bị động chịu đòn, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ta, không chết không thôi.

Thế tử gia, ngươi nói ta giết Tây Lăng Dao Hân được không?”
Phượng Khương Trần nhìn thì như đang giỡn, nhưng sát ý trong mắt lại cho Trắc Đông Minh biết nàng đang nói thật lòng.

Nàng thật sự muốn giết chết Tây Lăng Dao Hân, chấm dứt hậu hoạn…
“Giết Dao Hân công chúa? Phượng Khương Trần ngươi nói đùa phải không?” Mặt Trác Đông Minh đầy hồi hộp nhìn Phượng Khương Trần, hắn muốn từ nét mặt nàng nhìn thấy chút ý đùa, nhưng vẫn cứ…
Phượng Khương Trần chết tiệt lại nghiêm túc, lúc này đổi thành Trác Đông Minh căng thẳng: “Phượng Khương Trần ngươi tuyệt đối đừng làm loạn, ta biết ngươi có bản lĩnh, nhưng Dao Hân công chúa không phải loại người không có chỗ dựa như Lý Tưởng, hậu quả của việc giết Dao Hân công chúa ngươi không thể chịu nổi.


Ngươi liên tiếp khiêu khích với Dao Hân công chúa nhưng hoàng thất Tây Lăng không nhúng tay, một là bởi vì ngươi là người Đông Lăng, hai là nhìn bên ngoài Dao Hân công chúa cũng không thua quá khó coi, ba là tranh giành của nữ nhi các ngươi, hoàng thượng Tây Lăng không đặt trong mắt.

Nhưng ngươi thật sự muốn giết Dao Hân công chúa, hoàng thất Tây Lăng chắc chắn sẽ không chịu để yên, hoàng thất Tây Lăng muốn giết ngươi đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.

” Trác Đông Minh không phải đang đe dọa Phượng Khương Trần, mà là sự thật.

Một vị công chúa chết thảm bên ngoài, hoàng thất Tây Lăng tuyệt đối không thể nào ngồi nhìn mặc kệ, đừng nói Dao Hân công chúa ở Tây Lăng có thể coi như được cưng chiều, dù là công chúa không được sủng ái chết ở bên ngoài thì hoàng thất cũng sẽ không bỏ mặc.

Giết chết công chúa, điều này chính là khiêu khích uy nghiêm của hoàng gia, đến lúc đó hoàng thất Đông Lăng cũng sẽ không bảo vệ nàng, thậm chí cũng sẽ giúp nước Tây Lăng giết Phượng Khương Trần.

Hôm nay Phượng Khương Trần vì oán giận cá nhân, có thể giết công chúa nước hắn, ngày mai vì thù hận riêng cũng có thể giết hoàng tử nước mình, thậm chí là hoàng thượng, người nguy hiểm như vậy lại không coi hoàng gia ra gì, cái nào hoàng thượng cũng không tha được.

“Ta sẽ không tự tiện ra tay.

” Phượng Khương Trần biết tính nghiêm trọng của việc giết người hoàng thất, nếu không nàng đã nghĩ cách giết công chúa Dao Hân từ sớm rồi, đỡ phải bị nữ nhân kia tìm mình gây chuyện.

Trác Đông Minh lắc đầu, con gái Phượng tướng quân quả nhiên cũng là một kẻ phản nghịch: “Phượng Khương Trần, nếu ta là ngươi, ngay cả ý nghĩ ta cũng sẽ không có, công chúa hoàng gia và Lý Tưởng khác nhau, ngươi đừng vì chuyện Lý Tưởng mà tự cho rằng ám sát là chuyện rất dễ dàng.



Câu nói kế tiếp, Trác Đông Minh ghé vào tai Phượng Khương Trần nói, xa xa nhìn thoáng qua như cảnh hôn nhau, cực kì mập mờ, Tôn Tư Hành và hộ vệ của Trác Đông Minh từ xa nhìn lại, lặng lẽ quay mặt đi…
Không thấy, bọn họ không nhìn thấy gì cả.

“Lý Tưởng liên quan gì đến ta.

” Nét mặt Phượng Khương Trần không thay đổi, cũng không né tránh mà hướng thẳng về phía Trác Đông Minh, con ngươi đen nhánh thản nhiên, không có chút hoảng sợ nào.

Ồ?
Phượng Khương Trần bình tĩnh làm Trác Đông Minh nghi ngờ liệu mình có phải đoán sai không, nhưng suy nghĩ này chỉ chợt thoáng qua, Trác Đông Minh lại lần nữa kiên định với ý nghĩ của mình:
“Phượng Khương Trần, ngươi có thể lừa gạt người khác nhưng không lừa được ta, Lý Tưởng chết như thế nào, trong lòng chúng ta biết rõ, ngươi tự cho là làm sạch sẽ, không để lại dấu vết thì không có việc gì, ngươi lại không biết đây không phải là xử án, có rất nhiều chuyện không cần chứng cứ, chỉ cần nhận định là được, tựa như ta vừa nhận định ngươi là hung thủ, mà hoàng thượng thì lại cho rằng ý trời vậy.



Phượng Khương Trần khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Trác Đông Minh ra, đáng tiếc Trác Đông Minh hoàn toàn không phối hợp, vẫn duy trì tư thế mập mờ như thế với Phượng Khương Trần: “Thế tử gia, hay ngươi ngồi lại đi, ngươi như vậy ta không quen.


“Muốn ta ngồi yên lại cũng được, nói cho ta biết ngươi giết chết Lý Tưởng bằng thứ gì, ta đảm bảo sẽ ngồi ngoan ngoãn.

” Mắt Trác Đông Minh lóe lên sự hưng phấn, dù người đàn ông nào cũng không kháng cự lại sự cám dỗ của vũ khí thần bí, ngay cả Cửu hoàng thúc cũng không ngoại lệ, càng không cần nói đến Trác Đông Minh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận