Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Mà trong lúc Vương Cẩm Lăng phác họa tướng mạo của Phượng Khương Trần, thì Phượng Khương Trần đã kiểm tra xong xuôi.

Đôi mắt bị tật của Vương Cẩm Lăng hoàn toàn không cần dùng túi chữa bệnh thông minh, tự Phượng Khương Trần cũng có thể kiểm tra ra, bởi vì ánh mắt của Vương Cẩm Lăng…
Sao chuyện này có thể xảy ra được?
Phượng Khương Trần vẫn đứng bất động tại chỗ.

Nàng đã nghĩ đến hàng ngàn khả năng có thể xảy ra, chỉ riêng có khả năng này là nàng không lường tới.

Rắc rối này không hề tâm thường.

Phượng Khương Trần cau mày lại, dáng vẻ sầu não.

Nhìn biểu cảm của nàng, Vương Thất cũng cau mày, niềm mong đợi và nỗi tuyệt vọng thoáng hiện trên mặt hắn ta, hắn ta muốn hỏi Phượng Khương Trần xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra nhưng có Vương Cẩm Lăng ở đó, hắn ta không tiện mở miệng hỏi, chỉ có thể sốt ruột mong ngóng Phượng Khương Trần mở lời.

“Khương Trần.

.

” Đợi một lúc lâu cũng không thấy Phượng Khương Trần thu bàn tay đang đặt trên mặt mình lại, Vương Cẩm Lăng ngại ngùng cất tiếng.

“À… Cẩm Lăng, ta xin lỗi” Phượng Khương Trần hoàn hồn lại, vội vã rút tay về.

Hóa ra trong lúc nàng mải suy nghĩ thất thần, bàn tay ban đầu vén mí mắt của Vương Cẩm Lăng đã trượt lên mặt hắn từ lúc nào không biết, cộng thêm tư thế nghiêng người về phía trước của nàng, trông đến là mập mờ.

Cũng may mắt của Vương Cẩm Lăng không nhìn rõ, nếu không sẽ thật sự rất xấu hổ, nàng quả thực đã có hành động thất lễ.

Vấn đề này xét ở thời hiện đại thực chất cũng là bình thường, không lại gần nhìn cho rõ thì làm sao kiểm tra được mắt của bệnh nhân, nhưng ở thời cổ đại thì đã vượt quá giới hạn.

Cũng may Vương Cẩm Lăng không phải loại người câu nệ lễ tiết, nếu không thì sau này Phượng Khương Trần thậm chí còn chẳng thể bước chân vào nhà họ Vương.

Một người phụ nữ cư xử thiếu phép tắc không được người ta hoan nghênh ở thế giới này.

‘Vương Cẩm Lăng hờ hững lắc đầu: “Khương Trần đã kiểm tra lâu như vậy, phải chăng nên cho bệnh nhân là ta biết mắt của ta bị làm sao được rồi chứ?”
Vương Cẩm Lăng ngước lên nhìn với nụ cười thấu hiểu ngọn ngành.

“Đại ca.

.

” Vương Thất đứng bật dậy.

Những cử động cùng biểu cảm của hắn ta khiến Phượng Khương Trần hiểu rằng Vương Thất chưa nói điều gì với Vương Cẩm Lăng.

“Đệ muốn hỏi làm thế nào mà ta biết được đúng không?” Vương Cẩm Lăng nhoẻn cười.

“Ắt là do trên người ta có mùi thuốc” Phượng Khương Trần lập tức nghĩ ra ngay.

Hôm nay sau khi thay thuốc cho nhị phu nhân, nàng đã đến thẳng đây, ít nhiều gì trên người vẫn còn vương mùi thuốc.

Có lẽ người thường không ngửi thấy, nhưng Vương Cẩm Lăng thì lại có thể.

Khi mắt không nhìn thấy thì chắc chắn mũi sẽ nhạy cảm hơn người thường.

Vương Cẩm Lăng gật đầu: “Khương Trần thực sự rất thông minh.

Lúc đầu ta cũng không chắc chắn, tưởng đâu thất đệ bị thương, đến hiệu thuốc nên bị ám mùi thuốc.

Cho tới khi Khương Trần lại gần mới nhận ra mùi thuốc toát ra từ người Khương Trần, cộng thêm hành động cử chỉ của ngươi là ta có thể đoán ra được rằng Khương Trần hiểu về y thuật và y thuật của ngươi không hề kém cỏi.


Nếu không, lão thất nhà hắn đã chẳng gạt đi sĩ diện để làm quen với Phượng Khương Trần.

Hắn hiểu lão thất nhà mình, bề ngoài nhìn vào hiền lành thân thiện nhưng thực chất tính cách lại vô cùng cô độc và ngạo mạn, chỉ dựa vào
danh tiếng của Phượng Khương Trần thì không đời nào lão thất để mắt đến.

Người có thể làm cho thất công tử của Vương gia dồn hết tâm trí để kết mối giao hảo chỉ có thể tính được trên một bàn tay, danh tiếng và địa vị của Phượng Khương Trần hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui