Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Cửu Hoàng thúc ở lại trong cung khiến rất nhiều người hài lòng.

Mà bởi vì Cửu Hoàng thúc rời đi nên cuộc bàn bạc tiếp đón bốn nước cũng thuận lợi hơn nhiều.

Ngoại trừ Nam Lăng Cẩm Phàm một bước cũng không nhường ra, Tây Lăng Thiên Lỗi và Bắc Lăng Phương khiêm đều dễ nói chuyện, tâm trạng của hoàng thượng cũng dần tốt lên…
“Đại công tử, Phượng Khương Trần, các ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi.” Thích khách vây Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng lại, nhưng vẫn chậm chạp không tiến lên.
Không phải là bọn hắn không muốn, mà là không dám.
Hai người trên ngựa rõ ràng không biết võ nhưng hết lần này đến lần khác lại tỏa ra sát khí khiến người khác run sợ.

Trong nhất thời, thích khách cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ xảy ra chuyện.”
“Xem ra chúng ta không đồng sinh nhưng có thể cộng tử rồi.” Bị thích khách vây quanh, Vương Cẩm Lăng vẫn không chút bối rối.
Mặc dù cả người hắn đều là mồ hôi, tóc tai dính vào mặt nhưng phong thái đại công tử vẫn không giảm nửa phân, thậm chí càng mị lực hơn bình thường.
“Coi như các ngươi thức thời, đại công tử, Phượng Khương Trần, ngoan ngoãn xuống chịu chết đi, ta sẽ để các ngươi được toàn thây.” Thích khách cầm đao, nhích tới gần từng chút một, chỉ còn cách thành công một bước, bọn hắn không dám sơ suất.
“Chịu chết? Muốn giết chúng ta thì cũng phải có bản lĩnh đó, ta còn chưa muốn chết.” Phượng Khương Trần sờ ám khí trên cánh tay mình, yên lặng tính toán xem dùng ám khí kia để đối phó bọn chúng sẽ có bao nhiêu phần thành công.
“Không muốn chết? Hôm nay các ngươi không muốn chết thì cũng phải chết.

Đại công tử, Phượng Khương Trần, xuống đây đi, huynh đệ chúng ta nhất định cho các ngươi chết một cách thoải mái, nếu không…”
“Không thì sao?”
Phượng Khương Trần đột nhiên nhét đai lưng vào tay Vương Cẩm Lăng: “Nắm chặt.”
Vương Cẩm Lăng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Phượng Khương Trần đã đâm một dao thật mạnh xuống lưng ngựa: “Cẩm Lăng, mau đến Túc vương phủ tìm viện binh, ta chờ ngươi tới cứu ta.”
“Khương Trần…” Vương Cẩm Lăng cuối cùng cũng luống cuống, vội vàng hét to, hai tay nắm thật chặt đai lưng muốn kéo ngựa quay lại, thế nhưng nó đã bị đau tới phát cuồng, làm sao mà còn nghe lời hắn.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã chạy xa cả trăm mét…
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đừng nói là Vương Cẩm Lăng không kịp ngăn cản, ngay cả những tên thích khách cũng không thể hiểu được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.
Đợi đến khi những tên thích khách này nhận ra, con ngựa chở Vương Cẩm Lăng đã phi nhanh ra ngoài giống như mũi tên đã rời cung, bọn chúng thậm chí không thể nhìn thấy nổi một bóng người.
“Phượng Khương Trần, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi.” Từ xa vẫn có thể nghe được giọng mắng người của Vương Cẩm Lăng, có thể làm cho một vị công tử ôn hòa như Vương Cẩm Lăng tức giận đến mức mắng chửi người khác, cũng coi như Phượng Khương Trần có bản lĩnh.
“Vương Cẩm Lăng, đừng lo cho ta, ta sẽ cầm chân chúng cho đến khi ngươi tới cứu ta.” Phượng Khương Trần lớn tiếng nói, mà trong khi nói chuyện, cây châm mảnh trong tay nàng “Vèo” một tiếng, bay đến giữa hàng lông mày của tên thủ lĩnh nhóm thích khách.
“Phập” một tiếng, thủ lĩnh nhóm thích khách không kịp kêu lên một tiếng thì người đã ngã xuống.
“Hiệu quả không tồi.” Phượng Khương Trần vừa lòng gật đầu, đoạt lấy thanh đao trong tay đối phương, nàng không giỏi sử dụng vũ khí, nhưng nếu có một thanh đao trên tay cũng sẽ có ích hơn.
“Giết, giết chết Phượng Khương Trần.” Nhóm thích khách lấy lại tinh thần từ trong cơn hỗn loạn, năm tên ở lại bao vây tấn công Phượng Khương Trần, bảy tên đuổi theo Vương Cẩm Lăng: “Nhanh, Nhanh đuổi theo, đừng để Vương Cẩm Lăng chạy mất.”
“Các ngươi đuổi theo không kịp đâu.” Phượng Khương Trần một lần nữa ấn xuống ám khí nhỏ được giấu trên cánh tay trái, thứ này là do Tôn Chính Đạo bắt chước tụ tiễn làm theo, so với tụ tiễn càng nhỏ càng linh hoạt hơn, bởi vì bên trong nó chứa những kim châm mảnh có tẩm độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui