Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nghĩ đến điều này, trong lòng Lam Cửu Khanh cũng muốn nảy ra ý định ăn tươi nuốt sống Bộ Kinh Vân, đồng thời y nắm chắc quyết định đưa Phượng Khương Trần đến Tôn phủ, cho dù Tôn Chính Đạo không có ở đó, dựa vào y thuật của Tôn Tư Hành để chữa trị cho Phượng Khương Trần cũng không thành vấn đề, y đã nhìn qua rồi, trên người Phượng Khương Trần tất cả đều là ngoại thương, Phượng Khương Trần thông minh tránh đi những nơi trọng yếu nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng…
Lam Cửu Khanh ôm lấy Phượng Khương Trần, trực tiếp xông vào phòng của Tôn Tư Hành, nửa đêm bừng tỉnh, trên cổ đột nhiên có một thanh kiếm lạnh băng, Tôn Tư Hành thiếu chút nữa đã bị dọa cho tè ra quần, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì trước mắt đã tối sầm, hắn nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.

“Lá gan chỉ như vậy thôi sao?” Lam Cửu Khanh thu lại kiếm, nâng ly trà được đặt trên bàn hắt thẳng lên mặt Tôn Tư Hành…
“A a a… Đừng giết ta!” Sau khi Tôn Tư Hành tỉnh lại thì sợ tới mức la hét ầm ĩ.

“Câm miệng!” Lam Cửu Khanh nghiến răng nói.

Tốt quá rồi, hiện tại từ trong ra ngoài Tôn phủ đều bị kinh động, cũng may trong Tôn phủ này không ai có thể ngăn được y, nếu không thì đúng là gặp phiền phức rồi.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tôn Tư Hành co rúm lại về phía đầu giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Lam Cửu Khanh, bởi vì làm đại phu cho nên Tôn Tư Hành cực kỳ nhạy cảm đối với mùi máu tươi, cả người Phượng Khương Trần toàn là máu như vậy, nếu hắn còn không ngửi được thì đúng là uổng phí bấy lâu nay đi theo Phượng Khương Trần học tập.

“Ngươi bị thương à? Ta là đại phu, ta có thể chữa trị giúp ngươi.

” Tôn Tư Hành mạnh mẽ đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống, run rẩy mà mở miệng nói.

“Đi xuống.


“Được rồi được rồi.

” Tôn Tư Hành gần như là lăn từ trên giường xuống, nhìn giống như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ, Lam Cửu Khanh thầm nghĩ trong lòng, hai thầy trò sao mà khác xa nhau quá vậy…
Một nữ tử có gan có mưu như Phượng Khương Trần tại sao lại thu nhận một đồ đệ vừa ngốc vừa nhát gan như Tôn Tư Hành, đồ đệ của nàng thậm chí còn không học được một nửa của nàng, đúng là…
Làm cho người ta thất vọng.

Lam Cửu Khanh nhớ lại lần đầu tiên y và Phượng Khương Trần gặp nhau đúng nghĩa hẳn là ở mật thất Tô phủ, lúc ấy Phượng Khương Trần được Tô Vân Thanh mời đến để cứu y.

Phượng Khương Trần rất thông minh cũng rất bình tĩnh, nàng biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Ngoại trừ cứu chữa cho y, Phượng Khương Trần không hỏi thêm điều gì, không nói nhiều cũng không nhiều chuyện, rõ ràng có cơ hội nhìn thấy diện mạo của y nhưng lại thông minh mà lựa chọn đè xuống lòng hiếu kỳ để đổi lấy sự an toàn cho chính mình.

Phượng Khương Trần khôn khéo nhiều kinh nghiệm thật sự không giống với một nữ tử vừa đến tuổi cập kê, so với Tôn Tư Hành lỗ mãng ngây thơ hoàn toàn trái ngược với nhau.

Sau này, khi y xuất hiện ở Phượng phủ với thương tích trên người vào lúc nửa đêm, Phượng Khương Trần cũng không có một chút hoảng hốt, thậm chí còn đánh tan ý định muốn giết người diệt khẩu của y, một nữ tử tài trí có một không hai như vậy quả thật làm cho người ta kinh ngạc, nghĩ như vậy, động tác của Lam Cửu Khanh tác càng thêm nhẹ nhàng, thật cẩn thận đặt Phượng Khương Trần lên giường: “Tôn Tư Hành, sư phụ ngươi bị thương, ta giao lại nàng cho ngươi, nếu như có chuyện gì xảy ra với nàng, ta sẽ để cho trên dưới Tôn phủ của ngươi cùng chôn với nàng.


“Cái gì, ngươi nói người này là sư phụ ta? Sao có thể chứ? Sư phụ ta làm sao mà bị thương được? Tên nào dám cả gan làm sư phụ ta bị thương.

” Tôn Tư Hành tức giận cũng quên luôn sợ hãi, từ trên mặt đất nhảy lên vọt nhanh tới mép giường, trong phòng quá tối, hơn nữa cả người Phượng Khương Trần toàn là máu, cơ bản là Tôn Tư Hành nhìn không ra được người trên giường là ai.

Tôn Tư Hành vội vàng xoay người muốn đi đốt đèn, chợt phát hiện trong phòng đột nhiên sáng lên, mà người mới nãy lấy kiếm uy hiếp hắn đã không còn ở đây nữa, nếu không phải Phượng Khương Trần cả người toàn là máu còn đang nằm ở trên giường thì Tôn Tư Hành cũng sẽ nghi ngờ có phải bản thân đang nằm mơ hay không.

“Tư Hành, xảy ra chuyện gì vậy.


“Thiếu gia, người không sao chứ!”
Tôn phu nhân cùng hạ nhân Tôn phủ nghe được tiếng thét chói tai của Tôn Tư Hành thì nhanh chóng chạy về phía này, tiếng hỏi thăm cất lên từ xa và bước chân vội vàng đủ để cho thấy sự hoảng loạn lúc này của bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui