Do đó, chỉ có một khả năng.
Đó là vì hắn nên lão thất mới sẵn sàng kết giao với Phượng Khương Trần.
Có một người đệ đệ như vậy trong kiếp này thì dù cả đời mù lòa đi chăng nữa, Vương Cẩm Lăng cũng cam tâm tình nguyện.
“Muốn giở trò khuất tất trước mặt Cẩm Lăng thật sự rất khó “
Phượng Khương Trần tươi cười, tâm trạng lúc này đã bình thường trở lại.
“Khương Trần nói nặng lời rồi, ta không phải loại người như vậy”
Vương Cẩm Lăng cũng nói cười thoải mái, như thể không hề bận tâm đến lời chẩn đoán mà Phượng Khương Trần sắp nói ra, và dường như đã sẵn sàng chấp nhận sự thật răng hắn sẽ bị mù suốt đời.
Dẫu sao chăng nữa, Vương Cẩm Lăng đã gặp không chỉ một vài danh y khắp thiên hạ, nhưng không ai trong số họ nói rằng đôi mắt của hắn có hy vọng thấy lại được ánh sáng.
Không phải Vương Cẩm Lăng không tin vào y thuật của Phượng Khương Trần, mà bởi đã được quá nhiều thần y danh tiếng thăm khám khiến hắn mất đi niềm tin vào đôi mắt của mình.
Phượng Khương Trần nương theo đó liền nói: “Quả thực ất cứ việc gì cũng không thể gượng ép được.
Muốn đôi mắt cảu Cẩm Lăng hồi phục lại cũng không phải là không thể…”
“Cái gì? Phượng Khương Trần ngươi nói cái gì? Nói lại xem nào”
Vương Thất trợn tròn mắt tức tốc nhảy dựng lên làm chén trà trên bàn rơi “bộp” xuống đất.
“Phượng Khương Trần, thật sự có thể chữa khỏi sao? Ngươi nói thật không đấy?” Lúc này, Vương Thất chẳng buồn bận tâm đến khoảng cách nam nữ, hắn ta phấn khích vươn tay run run nắm lấy hai tay Phượng Khương Trần.
Ngón tay Vương Cẩm Lăng cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục lại, không đợi Phượng Khương Trần rút tay ra đã cất giọng trách móc: “Lão thất, đệ thất lễ quá”
‘Vương Cẩm Lăng có phấn khích hay không?
Dĩ nhiên là hắn rất phấn khích.
Hắn luôn cho rằng đôi mắt của mình không thể chữa lành được nữa, nhưng hôm nay lại có người nói với hắn rằng có thể chữa khỏi thỉ thử hỏi làm sao hắn không phấn khích cho được.
Nhưng hẳn không phải loại người hét toáng lên khi có chuyện, sau niềm vui sướng bấn loạn lúc ban đầu, hắn hiểu rằng mắt mình có chữa khỏi được thì cũng không dễ dàng gì.
Gác những chẩn đoán của các bậc danh y khắp thiên hạ lại, chỉ nói riêng thái độ sửng sốt và nghiêm nghị của Phượng Khương Trần trước đó là biết căn bệnh mắt của hắn rất phức tạp.
Sau một thoáng vui sướng hân hoan, Vương Cẩm Lăng đã bình tĩnh trở lại.
“Khương Trần, ta xin lỗi” Vương Thất hớn hở xin lỗi.
Phượng Khương Trần nở nụ cười thờ ơ và rút tay về.
Hóa ra bất kể ở thời đại nào thì khi kích động, người nhà bệnh nhân cũng thích nắm chặt tay bác sĩ.
“Khương Trần, có rắc rối gì phải không?” Vương Cẩm Lăng cất tiếng, trong giọng nói vẫn thoáng vẻ kích động, khá là giống cảm xúc của một người bình thường.
“Đúng vậy, muốn chữa lành đôi mắt cho ngươi không phải là dễ, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn vô vọng” Phượng Khương Trần bình tĩnh trả lời.
“Cần gì? Vương gia sẽ dốc hết sức để thực hiện” Vương Cẩm Lăng nói rất nhẹ nhàng, không phô trương sự giàu có nhưng khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo.
.