Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Đủ cho 50 vạn người ăn trong nửa năm.” Lương thực trong tay Tô Vân Thanh đã tính là nhiều rồi, ít nhất cũng không kém hơn so với quốc khố, nhưng vẫn không thể chịu nổi số người phải nuôi nhiều như vậy.
“Nửa năm, cũng chính là lúc đầu xuân, là trên tay chúng ta không có lương thực rồi.” Có thể tưởng tượng áp lực trong lòng Lam Cửu Khanh, 50 vạn miệng ăn, đó cũng không phải là việc mà một xe lương thực có thể giải quyết được.
Gieo trồng vào mùa xuân đến mùa thu thu hoạch, đầu xuân đúng là lúc cả nước thiếu lương thực, lúc đó việc dự trù lương thực sẽ càng khó khăn hơn.
“Tối đa chỉ có thể chống cự được đến đầu xuân, nếu như có thể tìm được bản đồ Cửu Châu thì tốt rồi, lấy được bảo vật của triều trước thì chúng ta cũng không cần lo lắng vấn đề lương thực rồi.” Tô Vân Thanh hiểu được điều đó từ Lam Cửu Khanh, một lượng lớn lương thực được cất giữ vào thời đại trước, dùng phương pháp đặc thù để bảo quản, trăm năm không sợ nấm mốc.
Nếu có thể lấy được bảo vật của triều trước thì bọn họ cũng không cần phải thù dai như vậy rồi.

“Vẫn còn tám miếng, trong nửa năm có thể tập hợp đủ hay không là một vấn đề rất lớn, ngày mai ngươi đi tìm Phượng Khương Trần, thay nàng tiếp quản việc xây dựng lại Phượng phủ, thuận tiện nhắc qua với nàng về việc lương thực không đủ, theo nàng sự quan tâm của nàng đối với Vũ Văn Nguyên Hòa, có lẽ nàng có thể nghĩ ra biện pháp gì đó.” Lam Cửu Khanh luôn biết Phượng Khương Trần là một người có bí mật, ngoại trừ bí mật của Phượng Ly ra, trên người Phượng Khương Trần còn có một bí mật mà y cũng không phát hiện ra.
“Ý của ngươi là, Phượng Khương Trần có thể có biện pháp?” Không phải Tô Vân Thanh xem thường Phượng Khương Trần, thật sự là…
Phượng Khương Trần là một nữ tử yếu ớt, làm sao có khả năng hiểu những điều này, đem Vũ Văn Nguyên Hòa đưa đến bên cạnh bọn họ, đó cũng là tính toán của Vũ Văn Nguyên Hòa, không có liên quan gì đến bản thân Phượng Khương Trần, cho dù có đưa ra kiến nghị cho binh sĩ khai hoang ruộng đất, đó cũng chỉ là quy mô nhỏ.
Lam Cửu Khanh không có nói đầy đủ như vậy, chỉ nói: “Thử một chút cũng là tốt rồi, Phượng Khương Trần luôn có thể làm ra những việc mà chúng ta không thể tưởng được, nàng là một người giỏi sáng tạo kỳ tích, chúng ta bây giờ cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt để xử lý, không bằng cứ thử xem nàng nói thế nào.”
“Được, ngày mai ta đi thử xem.” Tô Vân Thanh không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng hắn ta hiểu được cách làm của Lam Cửu Khanh, tác dụng của Phượng Khương Trần đối với bọn họ càng lớn, thì địa vị ngày sau của nàng cũng lại càng cao.
Tô Vân Thanh coi như hiểu rõ dụng tâm của Cửu Khanh đối với Phượng Khương Trần, may mắn là hắn ta đã sớm thu hồi tâm tư đối với Phượng Khương Trần, cũng đã sớm thu hồi tâm tư muốn giết nàng rồi, bằng không thì Cửu Khanh tuyệt sẽ không tha cho hắn ta.
Kế tiếp Lam Cửu Khanh lại cùng Tô Vân Thanh phân tích một chút, nơi nào trong Phượng phủ có thể có bản đồ, Lam Cửu Khanh thuận tiện giao phó đối với việc bố trí và điều chỉnh Cửu thành, đợi đến sáng sớm, Lam Cửu Khanh mới đứng dậy trở về, mà từ đầu tới cuối y đều không nói một câu nào với Bộ Kinh Vân.
Trong lòng Bộ Kinh Vân thấp thỏm lo âu, hắn ta có tâm thỉnh tội cũng không được gì, Lam Cửu Khanh căn bản coi hắn ta như không khí, hơn nữa hắn ta còn hy vọng Lam Cửu Khanh có thể bớt chút thời gian đến xem Bảo Nhi một chút, Bảo Nhi đã đợi y cả ngày rồi.
Không dễ gì mới thấy Cửu Khanh và Tô Vân Thanh bàn xong chuyện, Bộ Kinh Vân vội vàng tiến lên, nhưng chưa kịp mở miệng, thì Lam Cửu Khanh đã đi ra ngoài .

“Cửu Khanh, chờ một chút, ta còn có việc phải nói với ngươi.

.

.

.


.

.” Thấy Lam Cửu Khanh phải đi Bộ Kinh Vân vội vàng, lập tức tiến lên đứng trước mặt y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận