Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Đương nhiên” Phượng Khương Trần trả lời câu hỏi của Vương Thất, lại quay ra nói với Vương Cẩm Lăng: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không lấy từ cơ thể người sống, đó là nguyên tắc và đạo đức của một thầy thuốc như ta.

Nếu không, ta chữa khỏi mắt cho ngươi nhưng lại khiến cho mắt người khác bị mù, vậy thì có ý nghĩa gì chứ.

Làm một đại phu không phải là đem đau đớn của bệnh nhân chuyển lên thân người khác mà là loại bỏ nó hoàn toàn.

Có thể lấy giác mạc sau khi đối phương qua đời, đương nhiên tốt nhất là trong vòng nửa canh giờ sau khi chết này người khác có lẽ không làm được, nhưng ta nghĩ vương phủ hẳn là có thể làm được, dù sao cũng có nhiều tử tù đến vậy, việc ngươi thuyết phục được một tử tù đồng ý hiến giác mạc cho Vương gia của các ngươi cũng không có gì khó.

Giác mạc chỉ là một phiến mỏng trong suốt rất nhỏ ở trong mắt, sẽ không ảnh hưởng đến hài cốt của người quá cố, cũng không gây ra tổn thương cho thân thể của người đã khuất.


Ta không lo về nguồn gốc của giác mạc, ở trong triều đại Đông Lăng này luôn có tử tù, ta nghĩ với năng lực của Vương giathì lấy một cặp giác mạc từ trên người phạm nhân cũng không phái vấn đề gì to tát.

Điều ta lo lắng chính là Vương công tử ngươi, ngươi có thể chấp nhận giác mạc của người khác ở trong mắt mình không?”
Nghe nàng nói vậy, người ta có lẽ sẽ cho rằng Phượng Khương Trần vô cùng máu lạnh, đến cả người chết cũng không tha, nhưng việc này dù sao cũng còn hơn lấy đi từ trên thân người sống.

Sống chết của tử tù, Phượng Khương Trần nàng không định đoạt được, nàng cũng không có đem thân thể của đối phương ra giải phẫu, chỉ là lấy một đôi giác mạc mà thôi.

Đối với thầy thuốc, đây là đang làm việc thiện, về phần người khác có thể chấp nhận hay không cũng không thuộc phạm vi quyền hạn của nàng.

Dù sao nàng cũng đã nói hết những gì cần phải nói, nàng tin hai huynh đệ Vương gia sẽ không để lộ ra bên ngoài, mà để lộ ra cũng có sao, Phượng Khương Trần nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Đương nhiên, nàng sẽ để cho vương phủ xin sự đồng ý của người về phần vương phủ dùng thủ đoạn nào cũng không liên quan gì đến nàng.

Yêu cầu duy nhất của chính là, tuyệt đối không lấy đi từ trên thân người sống, cũng tuyệt đối không ra tay với người vô tội.

Những kẻ bị phán tử hình chắc chắn cũng không phải hạng người lương thiện, nàng hạ thủ được.

Quả nhiên, Phượng Khương Trần đã khiến cho Vương Cẩm Lăng rơi vào trầm mặc.


Hắn ta thật sự không chấp nhận nổi việc để giác mạc của một người chết ở trong mắt mình.

“Người sống không được sao?” Vương Thất biết suy nghĩ của đại ca hắn.

Đừng nói đại ca, chính hắn ta cũng không thể chấp nhận việc trong mắt mình có vật của một người đã chết, đây chính chuyện rất xui xẻo.

Chấp nhận giác mạc của người sống dễ dàng hơn, còn có thể chọn một cái mình thấy thuận mắt, không phải chỉ là một đôi mắt thôisao, vương phủ của hắn cũng không phải không có năng lực này.

Nếu Vương phủ đã muốn thì một trăm đôi, một ngàn đôi cũng không thành vấn đề.

“Không được” Phượng Khương Trần không giải thích, chỉ nhất quyết từ chối.

Nàng là đại phu, không phải là đồ tể, nàng tuyệt đối không lấy đi bộ phận trên cơ thể người sống.


Sau khi trừng mắt nhìn Vương Thất một chút, Phượng Khương Trần lại lần nữa nói với Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử, thật ra ngươi hoàn toàn không cần để trong lòng, sau khi chết có thể tạo phúc cho người khác thì đối với hắn mà nói cũng là một chuyện may mắn.

Mặc dù lấy đi giác mạc từ trên thân người chết, nhưng trong vòng nửa canh giờ, giác mạc đó vẫn coi là đang còn “sống”, nếu không thì ta cũng không cần, không vậy phải sao?”
“Ta biết, chỉ là…… Rất khó chấp nhận.

Nội tâm Vương Cẩm Lăng xảy ra xung đột lớn!
Phượng Khương Trần đương nhiên hiểu đấu tranh trong lòng Vương Cẩm Lăng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận