Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Đúng vậy.”
“Nhìn trúng nhà công tử nhà ai? Bổn vương đi giết hắn.”
“Chúng ta cũng đang chuẩn bị gặp mặt.

Nếu như hoàng thành không có người phù hợp thì ta liền đi ra bên ngoài tìm.” Phượng Khương Trần trả lời thoải mái.

Hoàn toàn không có chút dáng vẻ nữ nhân thẹn thùng nói, giống như việc người tuyển rể đó không phải nàng.
“Chủ ý rất lớn.” Lời này của Cửu Hoàng thúc lời này nghe giống khen người nhưng trên thực tế lại là châm chọc.

Phượng Khương Trần chỉ coi như nghe không hiểu, nửa là tự giễu nửa là bực bội nói: “Không có cha mẹ cư mang nên ta đành phải vất vả một chút.


Cửu Hoàng thúc hẳn là hiểu chuyện này chứ?”
Phượng Khương Trần càng muốn nói hơn nữa.

Tất cả mọi người cũng đâu phải đều có đầy đủ cha mẹ, sao phải ép nàng khó xử tới vậy chứ? Nếu không phải Cửu Hoàng thúc ra tay thì nàng cũng không muốn dùng biện pháp này đâu.
“Hiểu? Bổn vương phải hiểu cái gì? Phượng Khương Trần, ngươi mau chóng thu hồi những suy nghĩ viển vông đó đi.

Không có bản vương cho phép ngươi không được gả!” Cửu Hoàng thúc tự biết chuyện này là do mình khơi mào trước nhưng hắn cũng nhất quyết không muốn nhận mình sai.
Việc này giải quyết dễ biết bao, chỉ cần Phượng Khương Trần đi một chuyến tới Cửu vương phủ, mở miệng cầu xin hắn một chút thì hắn còn có thể làm Phượng Khương Trần khó xử sao? Nhưng hết lần này tới lần khác nữ nhân này cầu ai thì cầu chứ nhất quyết không tới cầu hắn.

Thậm chí còn không thèm suy nghĩ đến hắn.
Quan phủ, Quan phủ, tại Đông Lăng ngoại trừ Hoàng Thượng thì còn có ai có thể thay đổi quyết sách của quan phủ đây? Đương nhiên là hắn rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Phượng Khương Trần coi như không nhìn thấy, cũng không thèm cầu cứu tới Cửu Hoàng thúc nửa câu.
Nữ nhân này căn bản không có đem hắn để ở trong lòng.

Vô luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không nghĩ đến hắn đầu tiên.


Cửu Hoàng thúc không biết Phượng Khương Trần nàng cũng có thể cúi đầu cầu xin người khác nhưng trừ phi không có cách nào, nàng tuyệt đối sẽ không đi cầu người mà nàng thích.

Nàng không muốn vì lợi ích mà nàng phải khúm núm lạy lục trước mặt người đó.

Những khó xử và tủi hổ đó sẽ khiến cho nàng vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
“Tuyển rể là việc riêng của ta.

Cửu Hoàng thúc không phải cha mẹ ta, cũng không phải huynh trưởng của ta.

Ta muốn nạp phu quân hay không, Cửu Hoàng thúc người không can thiệp.” Phượng Khương Trần không lùi nửa bước, lúc này ai chịu nhượng bộ thì người đó sẽ thua.
Chẳng phải người nào của ngươi cả!
Được, được.
Cửu Hoàng thúc giận quá hóa cười, nụ cười kia như thể hòa tan cả tuyết mùa đông song ánh mắt của Cửu hoàng thúc lại lạnh lẽo như băng: “Phượng Khương Trần, ngươi lại dám vì một tờ khế đất mà gả mình đi, ngươi, ngươi có gan đấy.”

Cửu Hoàng thúc tức giận dữ nói, nếu ngươi dám kén rể, bổn vương sẽ ngay lập tức tiến cung xin chỉ dụ tước luôn chức vụ Trung nghĩa Hầu của phụ thân ngươi, mà lại nghĩ đến tính tình bướng bỉnh của Phượng Khương Trần thì Cửu Hoàng thúc cố gắng nén lời này lại.
Một ngày nào đó, hắn sẽ bị Phượng Khương Trần làm tức chết.
“Phượng phủ là nhà của ta, nơi đó có ký ức của cha mẹ ta, vì khế đất Phượng phủ, ta không ngại gả mình đi.” Phượng Khương Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Cửu Hoàng thúc, đối diện với con ngươi sâu thẳm, sắc bén của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần không lùi nửa bước.
Nàng không sai.
“Ngươi dám!” Phượng Khương Trần ngạo mạn ngang bướng khiến tâm trạng vốn đã không được tốt của Cửu Hoàng thúc càng tồi tệ hơn.
“Có gì mà không dám, trai lớn kén vợ, gái lớn gả chồng, sao ngay cả tự do xuất giá của ta cũng bị mất.”
Cửu Hoàng thúc càng giận nàng càng vui.
Phượng Khương Trần thậm chí còn nghĩ, có phải mình có khuynh hướng biến thái hay không mà xem dáng vẻ xù lông, tức mà không có chỗ trút của Cửu Hoàng thúc lại thấy sung sướng cả người là sao.
Ha ha ha, Cửu Hoàng thúc ngài mà cũng có ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận