Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Phượng Khương Trần, ngươi nghe bổn vương đây, tuy bây giờ bổn vương đúng là không phải người nào của ngươi.

Nhưng đừng quên, bổn vương là Đông Lăng thân vương, ngày nào bổn vương còn sống thì ngày đấy ngươi đừng nghĩ có tự do xuất giá.

Xuất già à, để bổn vương xem có ai dám lấy ngươi, Phượng Khương Trần, bổn vương từng nói với ngươi, không được bổn vương gật đầu ai cũng không thể lấy ngươi.


Vừa nghĩ tới Phượng Khương Trần muốn kén rể, phải gả cho người khác, Cửu Hoàng thúc sẽ chẳng còn lí trí gì, giọng nói cũng vô thức đề cao hơn, thế nên không thể thấy được vẻ ranh mãnh và trêu tức lóe qua trong mắt của Phượng Khương Trần.

Tưởng thật là ngươi thua! Đây là chân lý đúc kết qua vài lần giao thủ giữa nàng và Cửu Hoàng thúc.

Phượng Khương Trần không coi là thật nhưng Cửu Hoàng thúc lại tin, ngay khoảnh khắc Cửu Hoàng thúc nhảy vào tiểu viện khu tây là Phượng Khương Trần biết mình đã thắng.

“Cửu Hoàng thúc ngài đúng là quyền cao chức trọng nhưng ngài cũng không thể một tay che trời, Đông Lăng không được thì ta sẽ đi sang chín thành ba nước khác tìm vậy, ta có một cái tước vị làm của hồi môn, ta cũng không tin là không tìm được một người dám cưới ta.

” Phượng Khương Trần hơi hất cằm, mặt kiêu ngạo.

Phượng Khương Trần như vậy khiến người ta vừa thấy ghét lại vừa thấy có phần hấp dẫn, dáng vẻ thanh cao ngạo mạn kia giống như thể chim công nhỏ được cưng chiều trong nhà quan to quyền quý, mỹ lệ, cao ngạo, khiến người ta không nhịn được cũng muốn cưng chiều nàng.

“Hừ… Phượng Khương Trần, người quá ngây thơ rồi, ngươi cho là có một tước vị là ngươi có thể không lo mà gả ư, bổn vương nói cho ngươi biết, đối phương có mạng cưới ngươi đi nữa thì cũng phải xem hắn có mạng hưởng thụ tước vị kia không.

” Cửu Hoàng thúc luôn rất thích Phượng Khương Trần như vậy, tự tin ngông cuồng tận xương, kiêu kỳ không ai sánh kịp, khiến hắn không nhịn được muốn nuông chiều.

Đây mới là tư thái mà con cưng của trời nên có, đây mới là người con gái có thể đứng cạnh hắn, nghĩ tới đó Cửu Hoàng thúc cũng hết giận vài phần, chỉ có điều giọng điệu vẫn cứ tệ như cũ.

Phượng Khương Trần chỉ thấy Cửu Hoàng thúc không nói lời nào, trong mắt là vẻ ngạo mạn tuyệt đối không thỏa hiệp, Cửu Hoàng thúc vừa giận vừa cười: “Sao nào? Không phục à?”
“Đúng, không phục.

”Phượng Khương Trần bình tĩnh mở miệng, sao nàng phải phục.

“Không phục cái gì? Không phục bổn vương không cho ngươi gả à?” Lý trí của Cửu Hoàng thúc từ từ trở lại, sau khi suy xét lại toàn bộ sự việc, lúc này Cửu Hoàng thúc mới nhận ra hình như mình trúng kế của Phượng Khương Trần.

Khuôn mặt liệt kia của Cửu Hoàng thúc biển đổi, hai mắt híp lại, sự sắc bén trong mắt nháy mắt thu hồi, con ngươi đen lóe ánh sáng kỳ dị khó lường, dường như hiểu rõ tất cả.

Không tốt rồi.

Cửu Hoàng thúc biết nàng cố ý lừa hắn.

Phượng Khương Trần vẫn lén chú ý thay đổi của Cửu Hoàng thúc, thấy Cửu Hoàng thúc như vậy thầm kêu một tiếng, chân vừa nhấc xoay người định rời đi, mà lại lập tức nghĩ rằng, phát hiện thì sao nào, nàng có dùng âm mưu quỷ kế như Cửu Hoàng thúc đâu, nàng dùng là dương mưu mà.

Chẳng phải Cửu Hoàng thúc đã nói rồi sao, ở trước mặt cường quyền tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chỉ vô dụng, nàng cũng đâu có dùng âm mưu với Cửu Hoàng thúc, nghĩ vậy Phượng Khương Trần yên tâm, đứng vững hơn.

“Phượng Khương Trần, lại đây.

” Cửu Hoàng thúc thu hết thay đổi của Phượng Khương Trần vào đáy mắt, sâu trong tròng mắt đen là khen ngợi vô cùng, đáng tiếc không ai thấy được.

“Vâng.

” Phượng Khương Trần nén sóng gió trong lòng xuống rồi tiến lên nửa bước, mặt bình tĩnh nhìn về phía Cửu Hoàng thúc.

Cửu Hoàng thúc nghi ngờ thì sao, nàng chết cũng không thừa nhận là được, nàng cứ một mực chắc chắn là mình mang theo tước vị xuất giá là được.

“Tới gần hơn.

” Cửu Hoàng thúc rõ ràng không hài lòng với khoảng cách xa nhau mấy thước giữa hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui