Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Nàng biết nam nhân này vất vả, rõ ràng không phải đế vương, lại có được năng lực một tay che trời, rõ ràng chỉ là một thân vương không màng chính sự, lại có được thế lực khiến đế vương kiêng kỵ, đối mặt với một Cửu Hoàng thúc như vậy, với lòng kiêu ngạo và đa nghi của hoàng đế, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự hiện diện của hắn.

Hoàng thượng và Cửu Hoàng thúc nhìn qua như huynh đệ kính trọng nhau, nhưng Phượng Khương Trần biết bất kỳ thời khắc nào hoàng thượng cũng đang tìm lỗi của Cửu Hoàng thúc, tìm cơ hội giết Cửu Hoàng thúc.

Cửu Hoàng thúc nhìn như vinh quang vô hạn, nhưng thật ra hắn như đang đi trên dây thép nhỏ, bên dưới là vực sâu vạn trượng, hai bên là kẻ thù rình rập, mỗi bước đi đều phải cẩn thận toan tính, sảy chân là sẽ vạn kiếp bất phục, không có khả năng xoay mình, thế nhưng…
Cửu Hoàng thúc vất vả cũng chẳng liên quan đến nàng, nàng và Cửu Hoàng thúc là người của hai thế giới, nàng không muốn bị Cửu Hoàng thúc cuốn vào chuyện tranh đấu triều chính, cuộc sống như thế nàng không quen.

Phượng Khương Trần hít một hơi, đè xuống chút thông cảm không nên sinh ra kia nơi đáy lòng, cười nói: “Cảm ơn Cửu Hoàng thúc, khế đất Phượng phủ Khinh Trần nhận, Cửu Hoàng thúc có gì muốn Khinh Trần làm, mong Cửu Hoàng thúc mở miệng, Khinh Trần chắc chắn sẽ cố gắng.


Cuối cùng thì vẫn không nỡ để nam nhân này quá mệt mỏi, biết rõ nam nhân này chỉ dùng nhà cửa để uy hiếp mình, rõ ràng mình đã nghĩ đến cách đối phó, đối phương cũng đã thỏa hiệp nhưng vẫn cứ…

Nàng mềm lòng.

Giúp đi, giúp đi, có giá trị lợi dụng cũng là chuyện tốt, Cửu Hoàng thúc chấp nhận tốn tâm tốn sức gài bẫy nàng, đã nói lên rằng nàng không phải kẻ vô dụng, chí ít nàng có ích với Cửu Hoàng thúc.

Cửu Hoàng thúc nhíu mày, hai mắt nhắm chặt chợt mở, sát khí bỗng hiện ra.

Trạch Đông Sáng quả nhiên nói lời không nên nói.

Chuyện khế đất này là hắn phát hiện ra trong lúc vô ý, Phượng Khương Trần hẳn nên thấy may khi người phát hiện khế đất Phượng phủ ở quan phủ là hắn, nếu không thì Phượng Khương Trần đừng nghĩ lấy được khế đất.

Hắn thừa nhận, lúc ban đầu hắn dự định lấy chuyện khế ước mua bán nhà để ép Phượng Khương Trần ra tay giải quyết chuyện của Tô Quán, đánh cho nữ nhân Tô Quán này sợ thì thôi.


Cái tính tình như kiểu Phượng Khương Trần quá lười nhác, nếu không ép nàng thì còn lâu nàng mới nguyện làm, hơn nữa, dù sao chuyện này cũng là chuyện của nữ nhân, nên để nữ nhân tự mình giải quyết, nhưng sau đó…
Hắn đã bỏ quyết định này, chỉ còn chờ Phượng Khương Trần chủ động tới cửa cầu hắn, hắn sẽ đưa khế đất cho Phượng Khương Trần, thuận tiện kích thích Phượng Khương Trần một cái để nàng học được rằng có chuyện phải tìm hắn thương lượng.

Không phải là hắn tự nhiên tốt đột xuất mà là không cần nữa, Tô Quán đã chọc vào Phượng Khương Trần, hắn biết rõ với tính cách của Phượng Khương Trần tuyệt sẽ không chịu thiệt.

Hắn vốn cho là Trạch Đông Sáng cùng lắm chỉ tiết lộ là hắn lấy khế đất của Phượng phủ đi, là hắn bảo quan phủ đứng ra làm khó Phượng Khương Trần, lại không ngờ rằng Trạch Đông Sáng thật đúng là gì cũng nói.

Hừ… Cửu Hoàng thúc cười mỉa, Trạch Đông Sáng chờ chết đi!
Đáng thương cho đồng chí Trạch Đông Sáng đã bề bộn nhiều việc, hoàng tử và thái tử tụ hợp ở hoàng thành, vấn đề trị an bây giờ như một con dao treo trên đỉnh đầu hắn, hắn sợ rằng lại xuất hiện sự kiện ám sát một lần nữa, thêm một hai hoàng tử chết là hắn xong đời.

Mà đồng chí này càng oan uổng vô cùng, hắn chẳng hề biết chuyện khế đất Phượng phủ, lại càng không biết Cửu Hoàng thúc lấy khế đất định làm gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận