Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


“Hãy tự bảo vệ mình!” Cửu Hoàng thúc không kiên trì nữa, giục ngựa tiến lên, tùy tay đoạt một vũ khí của một thích khách, quăng qua cho Phượng Khương Trần: “Cầm đi, phòng thân.” Rồi hắn xoay người lại nói với hộ vệ: “Dùng tánh mạng bảo hộ nàng!”
“Dạ!” Trên người bảy hộ vệ có thương tích, trung khí không đủ, thanh âm không lớn, nhưng sự kiên định trong lời nói là không thể hoài nghi.
Cửu Hoàng thúc nhẹ nhàng gật đầu, thả người nhảy lên, lao vào bên trong bóng đêm.
Sao thân hình này lại nhìn quen mắt đến vậy?
Phượng Khương Trần trừng lớn mắt nhìn, đang nghĩ xem là bóng dáng Cửu Hoàng thúc giống ai, thì có một thích khách phá tan vòng bảo vệ của hộ vệ, vọt đến trước mặt nàng.

Phượng Khương Trần vội vã thu suy nghĩ lại, không dám lơ là thêm nữa.
Thứ nàng am hiểu là súng ống, trừ dao nhỏ ra thì nàng không biết mấy thứ vũ khí lạnh còn lại.

Đại đao, này, nga cả sức vung nó lên nàng cũng không có.


Phượng Khương Trần trực tiếp đưa đao về phía thích khách, lại nhấn ám tiễn một cái.
Hai tiếng xé gió vang lên, tên trúng vào mi tâm đối phương.
Phượng Khương Trần hài lòng nhướng mày.

Tầm bắn của cái thứ ám tiễn này không xa, nhưng lực sát thương lại lớn, chưa kể trước nay độ chính xác của nàng không tồi.

Ám tiễn này rất phù hợp để nàng sử dụng.
Hộ vệ thấy Phượng Khương Trần không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

Cửu Hoàng thúc không ở đây, bọn họ đối mặt thích khách, lòng muốn đánh có thừa như lực thì không đủ.

Dù bọn họ đã sắp chết đến nơi, bọn họ vẫn cố gắng bảo vệ Phượng Khương Trần bên trong như trước.
Cũng may sau khi Cửu Hoàng thúc bay vào trung bụi cỏ, cung thủ đã ít đi nhiều, số mũi tên bay về phía họ cũng giảm, khiến bọn họ thoáng thảnh thơi hơn một chút.

Ba người có thương thế nặng nhất ứng phó với tên bau đến, hai người có thương thế ít hơn thì đối phó với những thích khách xung quanh.

Còn hai người còn lại, họ đã ghé vào người ngựa, mãi không nhúc nhích.
Nhân số của thích khách đông đảo, nếu Phượng Khương Trần chỉ biết dựa vào năm hộ vệ này, không chắc chắn nàng có thể chống đỡ đến lúc viện binh tới.


Phượng Khương Trần lập tức khởi động túi trí năng chữa bệnh, lấy ống tiêm axit sunfuric ra khỏi túi.
“Các ngươi hãy bảo vệ tốt bản thân, đừng lo lắng cho ta, lại càng đừng lên tiếng, tránh cho chủ tử của các ngươi bị phân tâm!” Trong ánh mắt không đồng ý của hộ vệ, Phượng Khương Trần xoay người xuống ngựa, dựa vào ám tiễn nhỏ mà giết một vài người bên cạnh.
“Tiểu…” Hộ vệ mới vừa mở miệng thì chợt nghĩ tới lời của Phượng Khương Trần, lập tức im lặng, trong mắt lại ánh lên vẻ lo lắng và bất an.
Nếu Phượng Khương Trần xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ xong đời, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại giúp bọn họ nhẹ nhàng thở ra.

Phượng Khương Trần dùng tay phóng ra mấy thứ gì đó kỳ lạ, bắn về phía hai mắt và hai tay của thích khách kia.

Đợi khi đối phương la đau rồi, Phượng Khương Trần nhanh chóng tiến lên, hoặc là đẩy ngã sấp đối phương xuống, hoặc là trực tiếp đá một cước vào mông của đối phương, tóm lại…
Bọn họ đang nhìn một nữ tử mảnh mai y hệt như nữ chiến sĩ, hạ từng tên cao thủ một.
“Không phải ta nhìn lầm rồi chứ?” Mấy hộ vệ có thương thế coi như nhẹ hơn vội vã rút bớt thời gian lại mà nhìn.
“Bụp!” Phượng Khương Trần nhân lúc đối phương đang ôm hai mắt, bèn tới gần.


Khuỷu tay nàng dùng sức một cái, đè ngay bụng, ám tiễn trực tiếp đâm thủng trái tim của đối phương.
Ngay lúc đối phương ngã xuống rồi, nàng lập tức mượn lấy lưng hắn, xoay người một cái.

Hai chân nàng đặt ngay sau cổ của thích khách, dùng sức vặn qua.

Chỉ nghe một tiếng “rắc rắc” vang lên, cổ của đối phương bị gãy, đồng thời ám tiễn trong tay nàng một khắc vừa động, bắn chết một thích khách ở bên trái.
Sau khi làm xong hết tất cả chuyện này, Phượng Khương Trần lấy thích khách làm đệm lưng, trực tiếp nằm ngã úp sấp xuống đất.

Phượng Khương Trần nhảy xuống trước một bước, rồi ngay khi đối phương rơi xuống đất, Phượng Khương Trần lui ra sau một cái, dẫm nát người của đối phương, mượn lực nhảy lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận