Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Xe ngựa dừng ở bên ngoài biệt viện của Cửu Hoàng thúc ở ngoại thành.

Vì thái độ lạnh lùng xa cách của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần rất thông minh, không hề nói thêm gì nữa.

Đợi ở trên xe hết nửa ngày, Phượng Khương Trần thấy Cửu Hoàng thúc vẫn ngồi trong xe mà không nhúc nhích, nàng do dự một chút, tự tay mở cửa xe bước xuống, mà nàng lại không hề nhìn thấy khuôn mặt của Cửu Hoàng thúc ngay lập tức sụ xuống.
Đồ nữ nhân ngu ngốc!
Cửu Hoàng thúc tức giận đến mức sắp nôn ra máu.
Nàng không thấy hắn đang giận giữ sao? Không lẽ nàng không chủ động tiến lên nói được vài câu dễ nghe sao?
Cửu Hoàng thúc tức giận đến mức suýt nữa là phá hư xe ngựa.

Phượng Khương Trần đi xuống nửa ngày, hắn vẫn bất động như trước, làm thế không khác gì một đứa bé đang hờn dỗi, đợi cha mẹ đến dỗ.
Tiếc thay, Cửu Hoàng thúc không phải tiểu hài tử, mà Phượng Khương Trần cũng không có thái độ tự giác của người làm cha mẹ.
Phượng Khương Trần đứng ở ngoài xe đợi hết nửa ngày cũng không thấy Cửu Hoàng thúc đi xuống, bèn dùng ánh mắt dò hỏi thị về ở bên cạnh: “Các ngươi không nhắc nhở Cửu Hoàng thúc xuống xe ngựa sao?”
Thị vệ do dự một chút, cắn răng tiến lên: “Vương gia, tới biệt viện rồi ạ.”
Thấy không phải giọng nói mình đang chờ, cơn tức của Cửu Hoàng thúc càng lớn hơn nữa.


Một tiếng “ầm” vang lên.

hắn nện một quyền vào thùng xe khiến cái xe run lên.

Mặt bọn thị vệ lập tức trắng cả ra, họ quỳ sụp hết xuống đất: “Xin vương gia thứ tội!”
Bọn họ có thể chắc chắn, rằng bên trong xe ngựa không có thích khách, cũng không có người khả nghi nào tới gần xe ngựa.

Lý do có thể dùng để giải thích duy nhất chính là gia gia của bọn họ đang giận dữ.
Tuy là bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng thân là thủ hạ, bọn họ chỉ cần nhận lỗi cho cơn giận của chủ tử là đủ rồi.
Tất cả mọi người bên ngoài xe ngựa đều quỳ xuống, chỉ có một mình Phượng Khương Trần đứng đó.

Vì để tỏ vẻ hợp mọi người, Phượng Khương Trần do dự một chút rồi cũng chuẩn bị vén váy lên, quỳ xuống.
Đừng tưởng là nô tính của nàng tăng lên, mà là…
Hạc trong bầy gà không phải là chuyện gì tốt.

Nếu Cửu Hoàng thúc xuống xe ngựa rồi mà phát hiện ra chỉ có một mình nàng đứng, vậy chắc chắn hắn sẽ trút hết lửa giận lên nàng.


Để cho an toàn, nàng phải theo số đông.
Nhưng tốc độ của Phượng Khương Trần quá chậm, nàng vừa quỳ gối thì Cửu Hoàng thúc cũng đi từ trên xe ngựa xuống.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, cử chỉ tôn quý.

Đây cũng đồng thời là sự tôn quý mà mà bẩm sinh hoàng gia đã có.
“Quỳ xuống hết làm gì? Đứng dậy!”
“Tạ ơn Vương gia không trách tội!” Bọn thị vệ đều đứng lên, Phượng Khương Trần cũng không không biết xấu hổ mà quỳ nữa.

Nàng không muốn biểu hiện ra một mặt nào đó của mình không giống người thường.
“Hừ!” Cửu Hoàng thúc đi nhanh về phía trước.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Phượng Khương Trần, hắn hừ lạnh một câu, nhưng căn bản là Phượng Khương Trần không chú ý.

Tầm mắt của nàng dừng ở tay phải của Cửu Hoàng thúc đang giấu trong ống tay áo.

Một quyền mới ban nãy của Cửu Hoàng thúc khiến cả xe ngựa cũng run lên, chắc chắn tay phải hắn đã bị thương.
Phượng Khương Trần cân nhắc không biết nàng có nên tiến lên hỏi một câu hay không, tay phải của Cửu Hoàng thúc có cần băng bó không?
Quên đi quên đi, một chút vết thương nhỏ như vậy cũng không lấy mạng được, bên cạnh Cửu Hoàng thúc vẫn còn rất nhiều đại phu tài giỏi!
Phượng Khương Trần chậm rãi đi theo vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận