“Nguyên Hi tiên sinh, ngươi biết rõ ta không muốn gả cho ngươi, hà cớ gì phải làm khó người khác, ta không với cao nổi: ” Người nam nhân này tuổi tác lớn rồi, chỉ vì một khúc nhạc mà thủ đoạn gì cũng dám làm, quả thực quá ghê tởm.
Phượng Khương Trần biết rõ đối phương là vì khúc đàn mới mở lời cầu hôn, chỉ cần nàng nói khúc đàn ra thì đối phương sẽ buông tha, nhưng nàng thật sự không thể…
Giận giữ hiện ra nhưng vẫn điềm tĩnh và tự kiềm chế, tăng thêm ba phần nhan sắc, Nguyên Hi tiên sinh suy nghĩ một chút, thật sự muốn cưới vợ, cưới một người con gái như vậy cũng được: “Không sao, ta tình nguyện hạ thấp mình.
”
Phụt… lời này sao lại quen tai như vậy.
Nếu không phải nhìn thấy Cửu Hoàng Thúc và Nguyên Hi tiên sinh không ở cùng một nơi, Phượng Khương Trần cũng hoài nghi hai người này có phải là huynh đệ hay không, sao mà giống nhau như vậy, tính khí này cũng giống, hoàn toàn nghe không hiểu người ta đang từ chối.
Ngươi nguyện hạ thấp mình, cũng phải xem ta có tình nguyện trèo cao hay không chứ, tự biết thân biết phận!
“Nguyên Hi tiên sinh, chỉ vì một khúc nhạc mà đem cả hạnh phúc nửa đời sau của mình vào, có đáng không?” Phượng Khương Trần quyết định nói lí.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không đem hạnh phúc nửa đời sau của mình vào, đừng nói nuôi một mình ngươi, kể cả nuôi một trăm người như ngươi, nhà ta cũng đều nuôi được hết.
” Ý trong lời nói này là chỉ biết đem hạnh của ngươi vào…
Sao người này lại có thể vô liêm sỉ đến mức độ này!
“Nguyên Hi tiên sinh, ngươi muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho ta, ngươi nói đi ta nhất định làm được, đương nhiên ngoại trừ cầm phổ.
” Được rồi, nàng thỏa hiệp, bất kể Nguyên Hi tiên sinh có phải thật sự muốn lấy nàng hay không, nàng đều không muốn dính dáng đến tên Nguyên Hi tiên sinh nổi tiếng khắp thiên hạ này, khi đó nàng sẽ không nổi tiếng đơn giản như ở Đông Lăng hoàng thành.
“Ngoại trừ khúc nhạc “biển xanh trời cao” ra , ngươi nghĩ rằng trên người ngươi có gì đáng giá khiến ta động tâm?” Nguyên Hi tiên sinh không đáp mà hỏi ngược lại, trong mắt mang ý chọc tức, dĩ nhiên không có ý đùa cợt bởi vì người ta nói sự thật.
giễu cợt.
Tô Quán thua một lần sát đất, lúc này đang buồn bực, nghe thấy lời Nguyên Hi tiên sinh nói cũng muốn tham gia vào, tiến lên: “Khương Trần cô nương, “biển xanh trời cao” quả thật là nhạc thần tiên, không biết Tô Quán có thể may mắn nghe lại một lần nữa hay không?”
Sau khi Tô Quán lấy lại tinh thần, vô cùng khẳng định Phượng Khương Trần động tay động chân vào Băng Huyền cầm, vốn dĩ nàng ta còn muốn cho người kiểm tra Băng Huyền cầm, nhưng bây giờ cây đàn đó đã bị rơi hỏng, đàn cũng ở trong tay của Hoàng thượng, vả lại nàng ta kiểm tra cũng vô dụng.
Nàng ta sẽ không hỏi muốn cầm phổ của Phượng Khương Trần, nàng ta cũng không tin Phượng Khương Trần có thể đánh ra được.
Nguyên Hi tiên sinh nghe xong, cũng không chen vào nói, cười cười chờ Phượng Khương Trần trả lời, Phượng Khương Trần đang ăn phải thua thiệt lớn trên người Nguyên Hi, lúc này đang không thoải mái, thấy Tô Quán khởi xướng tiếp thì toàn bộ cơn tức bộc phát.
“Tô Quán tiểu thư muốn nghe “biển xanh trời cao”, xem như đời này không có hy họng rồi, Tô Quán tiểu thư, ngươi vẫn còn tôn quý, có thể ra lệnh cho ta đánh đàn vì ngươi.
Dĩ nhiên, Tô Quán tiểu thư, ngươi muốn nghe khúc “biển xanh trời cao” một lần nữa cũng không phải là không thể, vậy phải xem Tô gia các ngươi còn mấy cô nương dám so đánh đàn với ta?”
Đôi mắt xinh đẹp khẽ trững, nhan sắc xinh đẹp hiếm có, phong thái càng cao quý hơn so với trước, hoàn toàn đả kích Tô Quán, Phượng Khương Trần quay đầu cảnh cáo Nguyên Hi tiên sinh: “Nguyên Hi tiên sinh, ta kính trọng ngươi nên ta mới nói từ chối, Nguyên Hi tiên sinh tốt nhất không nên ép ta, thỏ nóng nảy còn phải cắn người, huống chi Phượng Khương Trần ta còn không phải là thỏ, Nguyên Hi tiên sinh dám phái người đến cửa cầu hôn, ta sẽ lột sạch ngươi rồi treo trên cổng thành.
”