Trong Lạc Hương các, khi Thám Hi Nguyệt nhìn thấy mặt của Triệu Khương Lan,trái tim đột nhiên nhảy lên vài cái.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ta nhìn nữ nhân ngu ngốc này không còn cảm giác như trước nữa.
Nàng ta chịu không ít khổ từ chỗ Triệu Khương Lan, mấy lần bị phản kích đến không thể đánh trả.
Bây giờ, nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của Triệu Khương Lan, nàng ta theo bản năng liếc nhìn, nặn ra nụ cười: “Sao vương phi lại đến đây?”
“Thẩm Hi Nguyệt, châu bảo huyết ngọc đẹp không?”
Triệu Khương Lan thong thả ngồi xuống bàn, đuôi mắt như cười như không nhưởng lên.
Thẩm Hi Nguyệt không biết ra sao: “Đồ mà vương gia tỉ mỉ lựa chọn, đương nhiên rất đẹp.
Trân châu mà ngài tặng cho vương phi, chẳng phải cũng đẹp lắm sao?”
“Ngươi có biết huyết ngọc này từ đầu tới không?”
Triệu Khương Lan nhìn nàng ta chằm chằm.
“Từ đâu tới? Lẽ nào không phải vương gia lấy được sao?”
Triệu Khương Lan đứng lên, đi đến bên cạnh chạm vào khuyên tai nàng ta: “Là phụ hoàng ban cho bổn cung.
Nhưng lại bị vương gia coi như nhân tình tặng cho ngươi, ngươi nói xem phải làm sao?”
“Cái gì Thẩm Hi Nguyệt kinh hoàng, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh còn sót lại: “Không thể nào, “Ngươi cũng biết chuyện này không thể lên được mặt bàn là, đổi lại bất kỳ người nào khác, họ cũng sẽ xấu hổ khi giữ lại.
Vậy trắc phi người thì sao, ngươi còn không định trả lại?”
.
“Không được!”
Thẩm Hi Nguyệt càng nhìn châu bảo này càng thích, sao có thể đưa đồ đã thu vào túi minh cho nàng.
Vậy nàng ta tổn thất biết bao nhiêu! Còn mặt mũi gì nữa!
Nhất là nhớ lại sáng nay nàng ta khoe khoang trước mặt Triệu Khương Lan, lúc này nghe thấy quả thật là và mặt bôm bốp.
“Vương phi nói đồ là của ngươi, có gì chứng vương gia tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này” minh?”
“Đây là Nguyệt Vượng điện hạ xin phụ hoàng tặng cho bổn cung.
Người có thể hỏi Nguyệt Vương, cũng có thể hỏi phụ hoàng” Nghe thấy Mộ Dung Bắc Hải tặng cho nàng, cảm giác xấu hổ hiện trên mặt Thẩm Hi Nguyệt.
Một Dung Bắc Hải kia làm sao vậy! Sao cứ đối xử với nữ nhân này tốt như thế, hẳn điên rồi sao? Thẩm Hị Nguyệt đương nhiên sẽ không đi hỏi Mộ Dung Bắc Hải.
Nàng ta siết chặt vòng tay: “Thiếp thân chỉ biết, đây là đồ vương gia cố ý tặng cho thiếp thân, mang theo tâm ý của ngài.
Vương gia rất thích dáng vẻ thiếp thân đeo nó, cho nên thiên thần tuyệt đối sẽ không đưa những thứ này cho ngươi.
Nếu ngươi không vui, cứ việc đi đòi vương gia, nếu vương gia lên tiếng, thiếp thân đảm bảo, hai tay dâng lên!”
Triệu Khương Lan đã dự liệu được kết quả này, thực ra nàng không mong sẽ lấy lại được, nhưng nàng muốn đáp trả Thẩm Hi Nguyệt.
“Không đưa cũng được thôi, nhưng bổn cung khuyên trắc phi sau này hãy chuẩn bị tâm lý…”
Nàng chậm rãi lên tiếng: “Bốn cung trước nay rất nhỏ mọn, trắc phi biết mà phải không?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Sau này chỉ cần bổn cung nhìn thấy người đeo châu bảo này, sẽ nói với người bên cạnh, thử này là do người trộm lây, cướp đoạt.
Nếu người bên cạnh hỏi, bốn cung sẽ nói hết sự thật ra, ngươi không ngại thì cứ xem thử người ngoài nhìn người thế nào? Sắc mặt Thẩm Hi Nguyệt lập tức thay đổi!
Nàng ta còn mong sẽ được nổi bật, Triệu Khương Lan như vậy, sao nàng ta còn đắc ý được!
“Vương phi không khỏi hiếp người quá đáng! Hành vi người như vậy còn không phải vì đố kỵ vương gia tốt với ta sao, nhưng đây là chuyện người không thể hâm mộ được, vốn dĩ ta và vương gia từ nhỏ đã quen biết, thanh mai trúc mã, tình cảm người bình thường không thể so sánh được.
Vương phi cần gì tự làm mình mất hứng!”
.