Hậu viện của Nam Chiếu có mấy gian sương phòng, đúng là nơi để khách hành hương ngủ lại.
Nơi này là chùa chiền của hoàng gia, hộ vệ sâm nghiêm, người bình thường không dám lỗ mãng, cũng không cần phải lưu lại quá nhiều nhân thủ.
Triệu Khương Lan dặn hạ nhân trong nhà thay nàng mang chút y phục lại đây để tắm rửa, Mộ Dung Bắc Uyên vốn không yên tâm, muốn ở lâu vài ngày.
Nhưng mà Thẩm Hi Nguyệt nói dạ dày của mình không thoải mái, thúc giục Mộ Dung Bắc Uyên trở về.
Hần liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái, cuối cùng cưỡi ngựa rời đi, để nàng một mình ở trong này.
Thái hậu nói đúng, phía sau núi xác thực có một rừng trúc lớn, mà
Nam Chiếu tự cần một lượng trúc định kì đưa đến dưới chân núi.
Triệu Khương Lan cũng không yếu ớt, ngày kế tiếp mượn đao liền vào cánh rừng.
Động tác của nàng không quá thành thạo, nhưng còn hơn nhiều thiên kim tiểu thư khác đã là tốt lắm rồi, đến khi màn đêm buông xuống mới quay về tẩm điện.
Tuy rằng cuối mùa thu ban đêm cảm giác mát khó tả, nhưng nàng mệt mỏi một ngày, người ra đầy mồ hội, thầm nghĩ muốn đi tầm nước am.
Nơi này cũng không có nha hoàn chăm sóc, nàng một mình đi phòng kế đun một chậu nước nóng rồi mang vào bồn trong phòng, đổ nước nóng vào trong bồn tắm, xong xuôi nàng mới tựa vào thành bồn tắm nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì quá mệt mỏi, nàng dựa vào bồn tắm bên cạnh ngủ gật.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lại bỗng nhiên nghe được một loạt âm thanh nhè nhẹ.
Triệu Khương Lan lấy tay dụi dụi mắt, chỉ thấy một con bạch xà thân dài lướt qua chậu rửa trên mặt đất, thân mình ngoăn nghèo bò theo thành bồn gỗ đến trước mặt nàng.
Cách gương mặt của nàng suýt sao chưa đến một tấc.
Con rắn này há miệng, hai răng nanh bén nhọn chứa nọc độc lóe lóe, thoạt nhìn càng làm cho người ta sợ hãi.
Triệu Khương Lan hít sâu một hơi, hô to một tiếng: “A! Tránh ra!”
Giây tiếp theo, một cơn gió lướt qua cửa sổ tiến vào, tiếp theo cửa sổ tức thì đóng lại,
Nàng lập tức quay đầu, nhìn thấy có một người đứng ngay bên cạnh.
Y phục của hắn là hắc bào bằng nhung có viền vàng, khuôn mặt kia băng lạnh như sương, mắt sáng như sao.
Không phải Mộ Dung Bắc Uyên thì là ai!
Triệu Khương Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu là một nam tử xa lạ xông vào ngay lúc nàng đang tầm rửa, vậy thì sợ rằng danh dự của nàng khó mà giữ được.
Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng như tuyết đang ngâm mình trong nước của nàng, sau đó rơi trên con bạch xà.
Bạch xã đại khái là phát hiện ánh mắt bất thiện, cảnh giác có mình, nhe răng trợn mắt, giống nhưgiây tiếp theo sẽ xông lại cần hån.
Hắn đè lại kiểm trong tay, ngón tay đặt ở trên chuôi kiếm, vận sức chờ hành động.
Triệu Khương Lan cũng nhìn về phía bạch xà: “Năm xuống! Hù dọa ai thể ”
Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ rằng nàng đang ra lệnh cho mình, đã thấy kia bạch xà phẫn nộ cúi đầu xuống, vậy mà lại trở nên thuận theo không thôi.
Quả nhiên là con bạch xà kia mềm mại nằm trên đất, biến thành một miếng thịt nghe lời.
“Nó cư nhiên nghe lời nàng nói?”
“Chim thủ cũng có linh tính mà, mới vừa rồi ta vừa mở mắt liền nhìn thấy nó, bị dọa chút thôi, bằng không ta có thể đối phó nó được.”
Nàng vốn là có thiên phú dị bẩm có thể hiểu ngôn ngữ của thủ, nhưng không hiểu sao đang êm đẹp mà trong phòng lại có rẫn được?
Nàng nhìn về phía bạch xà: “Ai kêu người tới?”
Bạch xà ngẩng đầu, tỉnh tỉnh mê mê, chỉ biết là là bị người ở ngoài cửa sổ nhét vào, lại không biết là ai.
“Ngu xuẩn.”
Nàng tức giận măng một câu.
Mộ Dung Bắc Uyên thu lại bội kiếm: “Muốn chém không, phòng ngừa nó lại đến.”
“Không cần, mở cửa sổ để nó đi thôi, chỉ là một con rắn mà thôi.
Chi là không nghĩ tới, ngay cả ở trong chùa chiền hoàng gia mà cũng có người không buông tha ta.
Xà này có kịch độc, nếu bị cần một cái chỉ sợ là không sống nổi mấy ngày.”
.