Nhưng cố tình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thái tử phi vốn đã được quyết định lại gả cho người bên ngoài.
Bởi vì hắn không thích bên cạnh có người, đúng là mấy năm nay, ngay cả một thị thiếp cũng không có.
“Vì một nha hoàn, huynh lại cam nguyện làm đến mức độ này?”.
Mộ Dung Bắc Uyên nói xong cũng nhíu mày, ánh mắt thâm trầm dò xét hắn.
Hắn biết mình nói sai, Mộ Dung Bắc Hải cũng không phải vì một cái nha hoàn.
Mà là vì Triệu Khương Lan.
Nếu như đây là nha hoàn của bất kỳ người nào khác, hắn tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
“Lấy loại chuyện này ra làm cái giá, trong lòng Khương Lan nhất định sẽ chú ý.
Đệ khuyên huynh nghĩ lại, đệ đã bảo Tần Nguyên đi thăm dò bản án trước đó của Định Sơn Hầu phủ rồi, phàm là dòng dõi có phong cách bất chính như vậy, sẽ luôn có vài chỗ bẩn bị đè xuống không thể lộ ra.
ngoài ánh sáng, chỉ cần lấy những thứ này để uy hiếp bọn họ, rất có khả năng Định Sơn Hầu sẽ thay đổi ý định”.
Mộ Dung Bắc Hải trầm mặc mấy giây, lắc đầu: “Nếu như không tra được thì sao? Cho dù đệ tra được, tìm được chứng cứ, nhân chứng, để cho người ta xác nhận, lại phải cần bao lâu.
Vừa rồi Hầu phủ đã phái người đến Thần Vương phủ, nói rõ ngày muốn đại hơn, để Hồng Mai chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn tư thế kia, cho dù ngày mai có phải cướp, cũng muốn cướp người đi”.
Mộ Dung Bắc Uyên siết chặt ngón tay: “Đám khốn nạn này!”
“Hồng Mai chưa biết sống chết.
Nàng ấy nhân lúc người ta không để ý đập đầu vào cột, Khương Lan đang cứu giúp
Trong thời gian hắn không có mặt, vậy mà trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy hai chân càng thêm tê liệt, từ trên xuống dưới sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Đúng vậy, có nhanh cũng không kịp.
Cho dù Hồng Mai hôn mê bất tỉnh, cũng đều sẽ bị người ta đưa đi.
“Bắc Uyên, không có lựa chọn nào khác”.
Mộ Dung Bắc Hải nói xong, bảo người ta đi vào thông báo, không bao lâu, Chiêu Vũ để liền cho hắn tiến vào..
Thật ra Chiêu Vũ đế cũng không muốn gặp hắn vào lúc này, bởi vì Mộ Dung Bắc Hải luôn luôn có quan hệ tốt với vợ chồng lão tử.
Bây giờ hắn còn đang ở trong Thần Vương phủ, tất nhiên là tới để nói hộ.
Nhưng ông ta không dễ dàng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, lại có chút nhớ hắn, trong lòng thực sự là không thể tàn nhẫn làm làm như không thấy được.
“Con cũng muốn đến ép trẫm?” Ánh mắt của Chiêu Vũ để hiển nhiên tràn đầy vẻ không đồng ý.
“Nhi thần không dám ép buộc phụ hoàng, nhi thần đến đây, là muốn cầu xin phụ hoàng tác thành cho một mối tình đẹp”
Trên mặt Chiêu Vũ để lộ vẻ nghi ngờ: “Có ý gì?”.
“Tỳ nữ Hồng Mai của vương phi, lúc nhi thần vào ở Thần Vương phủ đã chăm sóc nhiều lần, tâm ý tưởng thông, tình đầu ý hợp với nhi thần.
Cho nên, nhi thần muốn để nàng ấy làm thị thiếp, làm bạn bên cạnh”
“Cái gì!” Chiêu Vũ để hoàn toàn không bình tĩnh.
“Không phải là con vì muốn cứu nàng ấy nên mới cố ý lừa gạt trẫm.
đấy chứ?” Chiêu Vũ để nhìn chằm chằm vào mặt hắn, muốn tìm ra vẻ đùa giỡn từ trên khuôn mặt bình tĩnh này.
Thế nhưng vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải rất chân thành, thậm chí trên mặt còn có vẻ trịnh trọng không nói ra được, không hề giống đang làm.
loạn chút nào.
“Nếu là nha hoàn bình thường, chắc chắn nhi thần sẽ không mở miệng.
Coi như bình thường có quan hệ tốt với tứ đệ, cũng không thể vì hạ nhân trong phủ đệ ấy mà làm đến bước này, chắc hẳn phụ hoàng có biết.
Dù sao nhi thần không thích nữ sắc, mẫu hậu từng đưa người tới hầu hạ cũng đều bị cho về, bây giờ vẫn còn cô đơn độc thân”.
Đúng là như thế, Chiêu Vũ để và hoàng hậu còn từng có một lần rất lo lắng, sợ hắn sẽ hoàn toàn sa sút tinh thần.
Nhất là trước đó Lâm thị từ hôn gả cho cháu của Trữ quốc công, nếu nói không có đả kích với Mộ Dung Bắc Hải là không thể nào.
“Nhất định phải là Hồng Mai kia sao, trẫm cũng không rõ, nàng ấy quốc sắc thiên hương đến cỡ nào mà lại khiến ai cũng muốn.
Trẫm để cho người ta chọn một người càng đẹp càng tri kỷ cho con được không?”
Mộ Dung Bắc Hải rất kiên quyết lắc đầu, đáy mắt là vẻ chắc chắn mà ngay cả chính hắn cũng không nói rõ: “Không phải là nàng ấy thì không thể”.
Trong lòng hắn đầy vẻ im ắng thẫn thờ, Khương Lan, người của nàng, ta sẽ thay nàng che chở.
Chiêu Vũ để bị hắn làm cho đau đầu: “Con bảo trẫm ăn nói với Định Sơn hầu như thế nào đây?”
.