Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói gì.
Không nói đến việc hắn đã hứa với Triệu Khương Lan sẽ giữ bí mật, cho dù hiện tại có nói ra mọi chân tướng với Ngụy Chiêu, sợ rằng hắn cũng không Mộ Dung Bắc Hải.
Một cô nương danh giá chưa từng ra khỏi kinh thành lại có thể nắm rõ địa hình ở Vinh dương.
Không chỉ có thể làm ra một cái giống y như hộp thiện ky, ngay cả mật thư trong đó cũng được bắt chước như thật.
Nói chuyện này ra, ai có thể tin chứ?
Vào thời điểm hắn trầm mặc, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, người hầu lớn tiếng bẩm báo một câu: “Thần vương điện hạ”
Mộ Dung Bắc Hải lấy lại tinh thần, cho người hầu mời Mộ Dung Bắc Uyên vào.
Ngụy Chiếu lập tức đứng thẳng người.
Dù sao, với thân phận là người tình báo, hắn không thể tiếp xúc thân thiết với người có thân phận là hoàng tử trong triều được.
Hiện giờ, Mộ Dung Bắc Hải đã không còn là thái tử, thân phận cũng không khác gì những hoàng tử bình thường, cử chỉ này đúng là không hợp quy củ..
Mộ Dung Bắc Uyên không hề kinh ngạc khi thấy hắn có mặt ở đây, có lẽ sớm đã biết hành tung của hắn, Ngụy Chiếu có chút ngượng ngùng.
Hắn cung kính chào một tiếng: “Thần vương điện hạ”.
Mộ Dung Bắc Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Mộ – Dung Bắc Hải: “Tam ca tìm Ngụy Chiêu là vì chuyện của Tùng gia lĩnh?”
“Không sai” Mộ Dung Bắc Hải biết không giấu được hắn, chỉ có thể tiết lộ mọi tin tức về Triệu Khương Lan cho hắn biết.
“Ta nghe được mật báo, Liên Tư Thành và quân công mà đã phản bội.
lại từng gia lĩnh, hắn đã hai lần liên lạc với quân địch để tiết lộ tình hình của Vinh Dương.
Chính vì vậy mà Ngụy Chiêu nghĩ cách đem chuyện này tình báo lại với huynh, sau khi huynh biết chuyện cơ mật này thì lập tức sẽ báo cho phụ hoàng” Một hồi lâu sau, Mộ Dung Bắc Uyên mới phản ứng lại: “Thật sao?”
“Ngàn vạn lần chính xác.
Phụ hoàng đã ra lệnh cho Liên Tư Thành quay về kinh thành để báo cáo công việc, không có gì đáng kinh ngạc nếu như vị trí chủ soái thủy quân đông nam là của hắn, lần này không ổn định.
rồi.”
“Vương phi có biết chuyện này hay không?”
Mộ Dung Bắc Hải dừng lại một chút, nói: “Khương Lan không biết, huynh sợ chuyện này sẽ liên lụy đến hai người, vẫn chưa có nói cho muội ấy biết”.
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, chuyện này đúng là dính líu đến quá nhiều người, bất luận là Thiết Ngô Quân vẫn là thủy quân đông nam, bọn họ đều là hai đội quân mạnh nhất.
Nếu việc này là sự thật, chỉ sợ một nửa giang sơn sắp thay đổi.
Nói đến Triệu Khương Lan, bên ngoài chợt nghe thấy tiếng của nàng.
Ngụy Chiêu không dám ở lâu, lập tức nhảy qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Mộ Dung Bắc Hải nói với người hầu không cần bẩm báo với hắn mỗi khi Vương phi đến, chính vì vậy nàng liền gõ cửa rồi tiến vào, trong tay con.
bưng một bát cháo sen.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng có chút mất hứng: “Đã trễ thế này rồi nàng còn tới nơi ở của Tam ca làm gì, còn bưng bát thức ăn, đừng nói là để cho huynh ấy ăn khuya?”.
Giọng nói của hắn không kiềm chế được mà mang theo vài phần ghen tuông, Triệu Khương Lan bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn.
“Huynh đang nghĩ cái gì vậy.
Ta nghe nói huynh cùng Tam ca bàn nghị sự, trong lòng cảm thấy tò mò nên muốn đến nghe thử, vừa lúc thấy trong phòng có bột củ sen, nhân tiện liền mang qua đây cho hai người ăn khuya, sao những hành động của ta khi được huynh nói ra lại trở lên rất kỳ quái”
Mộ Dung Bắc Hải nở nụ cười: “Muội đừng để ý đệ ấy, đệ ấy giống như đứa trẻ vậy.
Vừa lúc huynh cũng đang đói bụng, muội mang đến thật đúng lúc.”
Ba người ngồi xuống chiếc bàn tròn, cùng nhau thưởng thức bột củ sen.
Triệu Khương Lan giống làm như vô tình mà hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy”.
Dáng vẻ của Mộ Dung Bắc Hải vẫn không có chút thay đổi, trả lời: “Đang nói đến chuyện của Liên Tư Thành.
Phụ hoàng lệnh cho hắn nhanh chóng quay về kinh thành để báo cáo kết quả”.
“Hả? sao vậy, ngay cả Liên Tư Thành cũng được điều động về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nàng giả ngu, bày ra vẻ mặt vô tội, Mộ Dung Bắc Hải chỉ biết nín cười mà phối hợp theo:
“Đúng vậy, đã có chuyện lớn xảy ra.
Rất có thể hắn là người thông đồng với địch để phản quốc”.
Mộ Dung Bắc Uyên không tán thành việc hắn nói ra, đá đá chân Mộ Dung Bắc Hải:
“Tam ca đừng nói chuyện này cho nàng ấy, nàng là một nữ nhân, lá gan rất nhỏ, nhất định đã bị huynh dọa cho sợ”.
Mộ Dung Bắc Hải cúi đầu, xoay cái thìa trong tay, không nói lời nào, thầm nghĩ lá gan của nàng mà nhỏ.
.