Mộc ân đường là nơi thờ cúng trong cung.
Không phải nơi thờ cúng những vị tiên để đã qua đời mà thờ cúng những vị anh hùng đã hi sinh và bảo vệ đất nước trên chiến trường.
Ngay khi Liên Tư Thành được đưa đến nơi này, sắc mặt liền thay đổi.
Hắn bất an nhìn những tấm bài vị bằng gỗ khắc tên những người đã khuất, đáy lòng dân lên một nỗi sợ hãi.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên trong bước đến gần, không phải Chiêu Vũ để thì còn là người nào nữa.
Liên Tư Thành bật người dậy, vội quỳ xuống: “Thần Liên Tư Thành khẩu kiến Hoàng Thượng!”
“Liên Tư Thành, ngươi không có điều gì muốn hỏi trẫm sao?”
“Thần viền tiến vào cửa cũng đã bị đại nhân Tần lấy danh nghĩa bắt giam tội thần mà bắt đến đây, thật sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, mong Hoàng Thượng cho thần biết, để thần có thể tự suy xét lại bản thân!”.
Chiêu Vũ để nhìn hắn một hồi lâu, trong mắt bao trùm một tầng thất vọng.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi là người được trẫm phong cho chức hiệu Trạng Nguyên, năm đó khi người cưỡi ngựa, tự dáng hiện ngang thật đúng là một hình ảnh không sợ trời không sợ đất.
Nhưng trẫm thật sự không ngờ đến, trẫm đã nuôi ra một con sói hại nước hại dân!”
Chiêu Vũ đế nói những lời này thật sự nghiêm trọng, sắc mặt Liên Tư Thành lập tức thay đổi.
Giọng nói của hắn bắt đầu run lên: “Thần ngu dốt, mong Hoàng Thượng nói rõ”.
Ngọn nến trong phòng khẽ đung đưa, Chiêu Vũ để nhìn thẳng về phía hắn, ánh mắt kia giống như một lưỡi dao sắc bén chỉ thắng về phía ngực hắn.
“Liên Tư Thành, ba năm trước trong trận chiến với Tùng Gia Lĩnh, người đã toàn thắng, vinh quang đầy người, nhưng còn nhớ rõ những vinh hoa phú quý này được dùng gì để đánh đổi chứ”.
Liên Tư Thành nhìn Chiêu Vũ đế bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Hắn dường như bị những lời chất vấn này làm cho không thở nổi.
Sao lại có khả năng đó, ba năm trước trước khi hắn làm chuyện này đã tính toán kỹ, sẽ không ai hoài nghi.
Vì sao sau nhiều năm, tại kinh thành, Hoàng Thượng lại cố tình nhắc lại chuyện xưa, rốt cuộc bí mật đã bị lộ sao?
Chiêu Vũ đế cúi người xuống: “Vì để bản thân có được chiến công hiển hách, người cố ý làm cho La Tước thất bại thảm hại, cũng may lúc đó có than củi trong ngày tuyết rơi.
Tuy nhiên người có từng nghĩ tới đó là tính mạng của hai vạn quân, chỉ vì dục vọng ích kỷ của người mà người sẵn sàng hi sinh bọn họ, như vội chính là phạm tội tày trời, đứng trước những bài vị của những chiến sĩ đã mất, trong lòng người không có lấy nửa điểm bất an sao!”
Cả người Liên Tư Thành đều run rẩy, oán khí như vây quanh hắn từ mọi phía dường như muốn đóng băng hơn trong tức thì.
“Thần, thần không dám làm ra chuyện như vậy, đây nhất định là có kẻ vu oan giá họa, mong Hoàng Thượng minh xét”.
“Tận mắt trẫm thấy được người phải người đi đưa mật thư nhằm thông đồng với địch, tổng cộng có hai lá thư, ngươi còn gì chối cãi.
Trong mật thư có viết có người trốn trong quân đánh cắp bí mật quân sự, trẫm nói có sai không?”
Đây là do Triệu Khương Lan cố ý chú thích trong một thư, lúc trước gửi đến Vinh Dương, dựa trên tình hình thực tế tất nhiên là không có người nào cố tình đánh cắp bí mật quân sự.
Nhưng vì để Chiêu Vũ để nhận rõ, nàng đã thêm vào một câu.
Cho nên ngay khi Liên Tư Thành thấy Chiếu Vũ hoàng ngay cả việc hắn viết mật thư cũng biết rõ, chỉ biết bản thân đã xong đời rồi.
Rõ ràng vào lúc hắn phái người đuổi giết Yến Lục, đã tận mắt nhìn thấy hắn rơi xuống vực sâu.
Tất cả mọi người đều nghĩ Yến Lục đã chết, một người chết sẽ không thể mở miệng nói chuyện.
Chẳng lẽ Yến Lục không chết, sống đến bây giờ để tìm cơ hội báo cáo lại tội của hắn?
Những suy nghĩ này hiện ra trong đầu khiến hắn sợ tới mức hít thở cũng không thông.
“Hoàng Thường, thần bị oan, thần thật sự bị oan! Mật thư kia nhất định là giả, nếu thần thật sự thông đồng với địch để phản quốc, làm sao có thể sống đến bây giờ! Nhất định có người hãm hại thần, ngài màu cho hắn ra đây đối chất cùng với thần, đây không phải sự thật, nhất định.
không phải sự thật!”
“Liên Tư Thành! Đó là một thư do chính quốc vương ở Vinh Dương xử lý, trên giấy còn được đóng dấu hoàng thất Vinh Dương, làm sao có thể làm giả được.
Người đã làm ra những chuyện gì, trong lòng người còn không rõ sao! Ngươi có dám đứng trước mộc ân đường, đứng trước mấy vạn linh hồn của chiến sĩ mà thề không?”
.