“Ồ, nếu nói nửa lời thì sẽ bị trời phạt đó, đừng đánh vào lòng tò mò của ta.
Chẳng lẽ ngươi có ý nghĩ khác với La Kiều Oanh, nhưng nàng ấy sắp lập gia đình, nàng ấy sẽ gả cho Lục điện hạ!”
Phú Sơn ừm một tiếng: “Ta biết, ta cũng sẽ không ngần nàng ấy lập gia đình.
Nàng ấy là một tiểu thư quyền quý, ta không xứng với nàng ấy”
“Ngươi thực sự thích nàng ấy?”
“Ta cũng không biết nữa, có lẽ là vậy.
Lúc còn bé, lúc nào nàng ấy cũng nói muốn gả cho ta, có lẽ là ta nghe thành quen, còn nghĩ đến.
chuyện sau này sẽ cầu hôn.
Nếu như ta vẫn còn là phó soái của Lạ Tước, thì vẫn còn có cơ hội, nhưng bây giờ… thì nghĩ cũng không cần nghĩ nữa” Triệu Khương Lan không khỏi cảm thấy buồn thay hắn: “Liên Tư Thành cũng không phải là người tốt, không nói đến chuyện một mình hắn giết hàng chục nghìn Thiết Ngô Quân, chưa kể còn để người mang một tiếng xấu như vậy.
Bây giờ, đến người trong lòng cũng sắp bị cướp đi, quá đáng thương”
“Gả cho Lục điện hạ, sau này nàng ấy sẽ trở thành Lục vương phi, sẽ rất hạnh phúc.”
“Mấu chốt là Lão Lục không thích nàng ấy.” Triệu Khương Lan cũng sợ Lão Lục đối xử không tốt với nàng ấy, làm phí nửa phần đời còn lại của một cô nương tốt.
“Không phải vương phi với Thần Vương điển ha cũng thành thân xong mới có tình cảm sao, có thể thấy tình cảm cũng có thể vun đắp.
La Kiều Oanh là một người đáng được yêu thương, Lục điện hạ sẽ từ từ phát hiện ra chỗ tốt của nàng ấy.”
Phú Sơn nói vậy, Triệu Khương Lan cũng không nói gì nữa.
Vì sắp phải đi dự tiệc nên nàng quay vào phủ và thay một bộ lễ phục khác.
Nàng vừa mới thắt dây lưng xong thì Mộ Dung Bắc Uyên đi vào: “Sao nàng lại ăn mặc như thế này”.
“Buổi tối có hẹn ra ngoài, có một bữa tiệc” Nàng nháy mắt một cái với Mộ Dung Bắc Uyên: “La tướng quân mời”
Mộ Dung Bắc Uyên à một tiếng: “Triệu Ngọc công tử đúng là danh bất hư truyền, chỉ mới một ngày, mà ngay cả đá tảng như La Tước cũng bị hấp dẫn, lại còn chủ động mời”.
Triệu Khương Lan nở nụ cười cứng ngắc: “Vương gia biết rồi?”
“Nghe nói Triệu Ngọc công tử giết Tống Đạt nửa chừng ở lâu Yên Vũ thì chạy trốn, thủ hạ đi theo có thể không cần tốn sức lấy một địch mười, có rất nhiều người trong kinh thành hỏi thăm vị công tử đó là thiếu gia nhà nào”.
Nàng cười hi hi, hơi có cảm giác chột dạ: “Xấu hổ xấu hổ quá”
“Triệu Khương Lan! Nàng nói xem nếu để người ta biết hôm qua người làm náo động ở một nơi trăng hoa như vậy chính là Thần Vương Phi, thì không biết họ có kinh ngạc đến mức rơi cả trong mắt ra không nhỉ? Nàng không thể để ta giảm bớt lo lắng, còn đánh nhau với người ta, Thửm?”.
Hắn thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của nàng, vươn tay nhéo tai nàng.
Thật ra không dùng một chút lực nào, nhưng Triệu Khương Lan cảm thấy mất mặt khi bị hắn nhéo tại, nàng cầu xin tha thứ:”A a, phu quân, ta sai rồi, lần sau ta sẽ khiêm tốn hơn một chút!”.
“Hôm nay Tần Nguyên còn chạy đến chỗ ta hỏi, nói rằng hình như hôm qua hắn nhìn thấy chiếc quạt gấp của ta ở lâu Yên Vũ khi xử lý vụ án, hỏi có phải ta có quen biết một người tên là Triệu Ngọc không”.
Triệu Khương Lan a một tiếng: “Vậy huynh chỉ cần không thừa nhận là được.”
“Chiếc quạt đó là tác phẩm của Đổng lão tiên sinh ở Tung Lăng Tuyết Đường tiện tay làm, chỉ có một cái, Tần Nguyên nhận ra
“Vậy huynh nói cho hắn ta biết thân phận của ta rồi?”.
“Không nói, ta nói với hắn ta nàng là một tiểu huynh đệ có cùng sở thích mà ta tình cờ gặp được.
Nàng đoán xem, Tần Nguyên nói gì, hắn ta chân thành khuyên ta không nên tuỳ tiện kết bạn, nói mặc dù Triệu Ngọc có tài, nhưng thoạt nhìn thì hình như là khách quen của lâu Yên Vũ, lại còn rất quen thuộc với hoa khôi.
Ngụ ý rằng bản vương đừng để bị nàng làm hu!”
Triệu Khương Lan không nhịn được nữa, nàng ôm bụng cười và dựa vào hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy nữ nhân đang cười tuỳ ý trên vai mình, cảm thấy vào lúc này khuôn mặt của nàng càng thêm rực rỡ tươi đẹp.
Hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi nàng.
.