Hay nói cách khác, là người duy nhất thực sự chiếm hữu được nàng trong hai kiếp.
Sự tồn tại đặc biệt này đã mang đến cho nàng một cảm giác khó tả trong lòng.
Nàng cũng quay sang ôm lấy hắn, như thể muốn hoà mình vào máu xương của hắn.
Hai người đều đang hơi đau dựa sát vào nhau, cực kỳ giống một đội phu thê gặp hoạn nạn sống chết có nhau..
Ngày hôm sau, Triệu Khương Lan sợ La Tước sẽ tiếp tục "trung thành" đi tìm Sơn ca, nên đã đi sớm để phòng ngừa hắn sẽ làm loạn.
Không ngờ, không đợi được Lạ Tước, mà lại gặp Liên công từ ngày hôm trước ở Lâu Yên Vũ.
Thấy vẻ mặt không có ý tốt của hắn, tâm trạng đang tốt của Triệu Khương Lan đã biến mất.
Hắn đúng là không phải người thường, Triệu Ngọc mới vừa lộ mặt ở Lâu Yên Vũ, vậy mà hắn đã nhanh chóng tìm ra được.
Lần này Liên công tử đến chỉ để lấy đồ.
Sau khi nhìn thấy Triệu Khương Lan, hắn biết mình không tìm nhầm chỗ, hừ một tiếng khinh thường: "Ôi, chủ cửa hàng bán phần này là ai vậy? Sao lại nhìn giống Triệu công tử vậy."
Triệu Khương Lan ngoài cười nhưng trong không cười, nở một nụ cười: "Thì ra là Liên công tử, không biết tại sao lại đột nhiên ghé thăm tiểu điểm vậy, chẳng lẽ là tới tìm kẻ hèn này để đánh cờ sao?"
Nghe thấy nàng nhắc đến chuyện chơi cờ, Liên công tử liền cảm thấy vô cùng bực.
"Ngươi đắc ý gì vậy, người là một đại nam nhân mà lại ở chỗ này bán loại đồ vật này, nói ra mà không biết xấu hổ, còn không biết xấu hổ tự xưng là tài tử, đừng làm mất uy tín của các tài tử.
trong kinh thành".
Triệu Khương Lan cười giễu cợt: "Kẻ hèn này không trộm không cướp, làm một công việc đứng đắn, chuyện này Liên công tử cũng muốn xen vào? Hơn nữa căn bản là kẻ hèn này không thèm để ý đến cái danh tài tử, cũng không phải ta xin Tổng Đạt thua ta, sao ngươi không đi tìm Tổng Đạt mà nói lý, đến chỗ của tôi gây chuyện làm gì, như này có hơi không hợp lý."
"Ai bảo ta tới đây gây chuyện với ngươi, ta tới mua phần cho thê thiếp trong nhà của ta không được sao.
Ngớ người ra làm gì, còn không mang cái đắt nhất của người ra đây cho gia"
Dịch Chân bước từ trên cầu thang xuống, liếc mắt nhìn bọn họ với vẻ mặt nghi ngờ.
Hắn thấp giọng hỏi Triệu Khương Lan: "Có muốn đuổi người đi không?" "Không cần, mở cửa kinh doanh, hắn muốn mua, thì ta bán cho hắn."
Nói xong, Triệu Khương Lan mang mấy cái hộp nhỏ đến: "Đây là đồ đặc biệt do cửa hàng của chúng tôi làm, nó chứa các thành phần làm đẹp và dưỡng da, chắc chắn nữ quyền trong nhà Liên công tử sẽ thích."
"Giá thế nào?" Triệu Khương Lan giơ một ngón tay lên.
"Ồ, mười đồng à?" Nàng cười lắc đầu: "Không, mỗi hộp có giá một lượng bạc"
"Cái gì!" Liên công tử hét lên: "Sao người không đi cướp đi, một món đồ nhỏ như này sao lại đắt như vậy được, mấy người giết người cướp của à".
"Thì ra Liên công tử không mua nổi là vì cảm thấy đắt, không sao, cửa hàng của bọn ta có thứ rẻ tiền hơn, mời sang quầy bên đó để mua phấn có giá mười đồng".
Liên công tử nghiến răng nghiến lợi: "Ta nói không mua nổi lúc nào, nực cười, gia tài nhà họ Liên có bạc triệu, không đủ khả năng trả mấy lượng bạc?"
Triệu Khương Lan bày ra vẻ mặt khinh thường: "Nhìn vẻ mặt lúc nãy của công tử, rất dễ hiểu lầm là không có đủ tiền.
Ngài không cần miễn cưỡng bản thân, mấy món này là món đắt nhất của cửa hàng, mua không nổi cũng là chuyện rất bình thường.
Dù sao thì nghe nói Liên Thành Quân đã từ quan, và tình hình trong nhà cũng tệ hơn trước rất nhiều, bọn ta có thể hiểu được."
Liên công tử là người luôn sĩ diện, đầu có thể nghe lọt được những lời như vậy.
Suýt nữa hắn ta giậm chân vì lời khiêu khích của Triệu Khương Lan, khuôn mặt lúc trăng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được phải móc tiền ra.
"Mua thì mua, nếu người còn dám bán, chắc chắn sẽ hối hận!"
Triệu Khương Lan nhận tiền với vẻ thản nhiên, nhưng nhận tiền xong nàng đáp lại hắn ta vài câu: "Sao Liên công tử lại có vẻ miễn cưỡng vậy, nhưng đừng đánh cái mặt sưng vù để che giấu cái mặt mập mạp.
Nếu mua không nổi thì kẻ hèn này tặng mấy hộp rẻ tiền hơn cho ngươi là được, ngộ nhỡ bị mất một tháng bổng lộc vì mua hộp phấn mà người không thích này, thì sẽ khiến kẻ hèn này cảm thấy áy náy"
- ---------------------------
.