Triệu Khương Lan thắng thần đập đầu: “Hoàng Tổ Mẫu không tin tồn tức, có thể tiếp tục dùng đan dược.
Nếu sau này thân thể không thoải mái, tôn tức lại đến khai thuốc.”
Người, người đang rủa ai gia?” Thái Hậu chỉ nàng, dường như khó thở, Thận ma ma nhanh tiến lên vuốt sau lưng để nhuận khí.
“Lời thật mất lòng, nhưng lại là sự thật nhất, tôn tức chỉ không hy vọng Hoàng Tổ Mẫu bị lừa gạt.
Thái Hậu ném nệm tới, nên vào đầu Triệu Khương Lan, nàng không dám né tránh, nên một phát trúng đầu.
Nàng liếc các nệm kia, lại nhìn trên bàn có nghiêng mực, nghĩ thầm, xem ra lão thái thái không thực sự tức giận, nếu không thì vật ném đi cũng không phải thứ này.
Thái Hậu lặng lẽ nhìn thoáng qua: “Ngươi nói xem đạo trưởng lừa gạt ai gia thế nào?” “Nghe nói Vụ Mân Sơn tráng lệ ngang với hoàng cung, ở bên trong các đạo trưởng ngày ngày dùng linh chi tổ yến, mặc gấm vóc lụa là, vô cùng sang quý.
Tôn tức dù không hiểu được thuật tu tiên gì đó, nhưng cũng biết tiên nhân có lòng dạ từ bi, dân chúng nhiều khổ ải, sao họ lại xa vô độ?”
Mộ Dung Bắc Uyên giật mình, không ngờ nàng lại nói những lời này, nghe vậy thì đúng là các đạo sĩ kia thật quá đáng.
Thái Hậu gõ bàn nói: “Theo ngươi, ai gia nên xử lý thế nào?”
Triệu Khương Lan mím môi nói.
“Mong Hoàng Tổ Mẫu tha tội cho tồn tức, tồn tức mới dám nói.
“Được rồi, người nói đi, ta không trị tội ngươi.” “Theo tôn tức thấy, nên đóng đạo quản, phân phát đạo sĩ, tiền tài cung cấp cho đạo quán mỗi tháng có thể phân phát cho bách tính làm việc thiện, mới thể hiện tấm lòng từ ái của Thái Hậu”
Nàng vừa nói xong lời này, trong điện vô cùng yên tĩnh.
Ngược lại, một con vẹt trong lúc mơ hồ, nghe được câu nói kia ti thình lình mở miệng: “Đóng cửa đạo quản, phân phát đạo sĩ
Triệu Khương Lan giật nảy mình, lúc này phát hiện bên cửa sổ treo một lồng chim.
Nàng yên lặng nhìn vẹt, vẹt cảng nhiệt tình hơn, lặp lại những lời nói kia, nghe vậy mộ dung tế nơm nớp lo sợ.
“Tốt, đêm khuya, các người về trước đi, ai gia tự có đối sách.
Thái Hậu mệt mỏi phất tay, không giữ người Mộ Dung Bắc Uyên mang theo Triệu Khương Lan ra khỏi điện
Tử Tiêu, tức không chịu nổi, hàn lên xe ngựa trước, một tay xách nàng lên xe, lập tức quăng nàng ra.
Tay Triệu Khương Lan tê rần, chỗ bị hắn bóp chặt bầm đen, vô cùng chướng mắt.
“Sao nào, vương gia muốn động thủ đánh ta?” “Đánh ngươi? Bản vương đánh chết người cũng còn được.
Trước khi tiến cung bản vương đã dặn dò không được gây chuyện.
Ngược lại rất tốt, có thể làm Thái Hậu tỉnh thì thôi đi, còn dám đề nghị hủy Vụ Mân Sơn.
Nếu triều thân nghe được, trình sổ con lên thì đủ người chết đuối!”
Nàng cười lạnh một tiếng: “Vốn là những trò lừa gạt của giang hỗ thuật sĩ, không làm hại người khác thì thôi đi, nhưng bọn hàn thiếu chút nữa hại chết Thái Hậu! Sao? Chẳng lẽ vương gia vì không muốn phạm sai lầm mà ngay cả mạng Hoàng Tổ Mẫu cũng không để ý? Đừng nói là Hoàng Tổ Mẫu, trong cung người dùng đan dược không phải ít, phụ hoàng, mẫu hậu thậm chí mẫu phi của người đều thế, ngài không quan tâm?” “Nữ nhân vô tri! Người cho rằng Vụ Mân Sơn chỉ đơn giản là đạo quản sao, nơi đó cung phụng thiên quân, là tính ngưỡng của rất nhiều bách tính, hương hóa không suy.
Quan trọng hơn là, sau lưng Vụ Mân Sơn còn có không ít quyền quý, lợi ích vô cùng phức tạp.
Người động vào cùng không phải chỉ vài đạo trưởng, mà chính là dân tình cùng vài gia tộc lớn!”
Thì ra là thế, Triệu Khương Lan nhíu mày, có chút không cam lòng: “Nhưng ta giận.
Người chịu khổ chịu khó lao động chỉ có bốn bức tường, người giả danh lừa gạt hại người thì lại giàu đến chảy mỡ, thật không công bằng” “Công bang?” Mộ Dung Bắc Uyên cười nhạt, giống như giếu cợt nàng ngày thơ: “Thế đạo này chưa bao giờ có cái gọi là công bang.”
Nàng bực bội, hờn dỗi kéo rèn nghĩ ngợi, lại chợt thấy ven đường một cậu bé ăn mày cúi đầu xin ăn.
Muộn vậy rồi, trong đêm lạnh, đứa nhỏ này quần áo rách nát, sao lại còn ngồi đó? “Ngừng một chút!” Nàng gọi Đông Diêu, trước ánh mất nghi ngờ của Mộ Dung Bắc Uyên nàng đi xuống xe.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ra ngoài, thấy nàng ngồi xổm trước mặt tiểu hài nhi, lấy bạc ra đưa: “Cầm đi, về nhà ngủ đi, mai mua y phục mới dày hơn Tiểu hài nhi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, chăm chú nhìn xe nàng, đôi mắt bloes sáng như sao trời: “Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Triệu Khương Lan sở đầu hắn: “Không cần cảm ơn, mau trở về di.”
Chờ hài tử đi rồi nàng mới lên xe ngựa, ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên quá phức tạp, Triệu Khương Lan nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ hån.
Trong điện Tiêu Tử, Chiêu Cách để đến thăm Thái Hậu, thấy người cũng tốt lên thì không nhịn được ý cười: “Không ngờ thế tử của lão tứ còn có ý thuật bậc này, có nàng rồi, mẫu hậu nhất định sẽ không có việc gì.
.
Ngôn Tình Hay
Thái Hậu tỏ vẻ bất mãn hừ hừ: “Dẹp đi, có nàng ở đâu, ngược lại làm ai gia nhọc lòng”
.