Thần Y Xuất Chúng


Kính tặng thần y? Thần y là ai, ai biết chứ! Nhưng thấy đối tượng mà cô gái tặng là Hoàng Hách, trong lòng mọi người đều dấy lên suy nghĩ kỳ lạ.
Lẽ nào thần y này chính là bác sĩ thực tập Hoàng Hách sao?
“Nhảm nhí, đây là họp báo, chứ không phải nơi để trẻ con đến làm loạn!”, Vương Húc Minh lớn tiếng quát, giọng nói không hề khách sáo.
Liễu Vi Nhi hơi nhíu mày, không vui nói: “Này, cái chú vừa béo vừa xấu kia đáng ghét quá đấy, lẽ nào tôi không được tặng cờ thi đua cho anh hùng đã dám làm việc nghĩa cứu người sao?”.
“Cờ thi đua?”, Vương Húc Minh cười khẩy: “Tặng ai? Tặng một bác sĩ thực tập như cậu ta? Cậu ta là bác sĩ thực tập có tư cách gì để được phong làm thần y hả?”.
“Liên quan gì đến chú!”, Liễu Vi Nhi bĩu mỗi, lẩm bẩm nói: “Anh Hoàng Hách giỏi nhất, trong tình hình cấp bách như vậy mà anh ấy đã cứu sống được người ta”.
Vừa nói, Liễu Vi Nhi nhét cờ thi đua vào trong lòng Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Anh Hoàng Hách, hôm nay em đến là để giúp anh! Em nghe nói những người này đều muốn ức hiếp anh, nên em đã đến đây”.
“Đâu thể như thế được!”, Vương Húc Minh tức đến mức nghiến răng, anh ta quay đầu, nhìn sang phó chủ tịch Vương đang im lặng bên cạnh.
Lúc này sắc mặt của phó chú tịch Vương cũng vô cùng tức tối.


Điện thoại hắn có một người đã nhắn cho hắn mấy tin nhắn liền, giục hắn nhanh chóng xử Hoàng Hách đi.

Hắn thậm chí nhìn giọng điệu trong tin nhắn có thể cảm nhận được đối phương đang rất mất kiên nhẫn.

Chính vì sự mất kiên nhẫn đó đã khiến hắn càng sốt ruột hơn.
Nếu là người bình thường, hắn sẽ chẳng quan tâm làm gì, có được vị trí như bây giờ, số người để hắn phải mỉm cười nịnh nọt lấy lòng đã không còn nhiều, đa số đều là lãnh đạo của hắn.

Nhưng cũng có một số người có thể lấy được mạng hắn, đó chính là doanh nhân, những doanh nhân có thế lực vô cùng mạnh, nhà họ Thẩm là một trong số đó.

Người vừa nhắn tin cho hắn, chính là một vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Thẩm.
Phó chủ tịch thường vụ của Hải Thành sắp về hưu, phó chủ tịch Vương có ý muốn lên được vị trí này, nhưng vị trí này đâu có phải dễ dàng giành được đâu, những người khác ai ai cũng có thành tích chính trị đầy mình, đâu như hắn, vì vấn đề nội dung phụ trách nên từ ngày được bổ nhiệm đến nay gần như chẳng có thành tích chính trị nào.
Chính là hôm qua, một thiếu gia nhà họ Thẩm tên Thẩm Phong đã tìm đến hắn, bảo hắn hợp tác xử một người với cái giá là đầu tư xây dựng hẳn một bệnh viện.

Khi hắn biết thân phận người này chỉ là một bác sĩ thực tập nên đã vui mừng đồng ý, đâu ngờ lại xuất hiện nhiều trắc trở như vậy?
Có vẻ như là đợi đến mất kiên nhẫn rồi, tin nhắn của Thẩm Phong lại gửi đến tiếp, mặt của phó chủ tịch Vương biến sắc rõ rệt, hắn nghiêm túc nói: “Khổng Thu Sinh, anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tuyên bố hình phạt của Lý Yên và Hoàng Hách đi?”.

Khổng Thu Sinh đáp lời, đang định mở miệng tuyên bố, giọng nói trong trẻo của Liễu Vi Nhi lại vang lên: “Này, ông già, anh Hoàng Hách và chị Lý Yên là người tốt dám làm việc chính nghĩa, sao mọi người lại không biết trân trọng chứ! Ông xem, tôi đã mang cờ thi đua tới tặng rồi, giờ ông tuyên bố có khác gì tát vào mặt tôi không?”.
Khổng Thu Sinh nở nụ cười gượng, đối diện với sự thúc ép của phó chủ tịch Vương, ông ấy cũng không còn cách nào.
“Này, cô bé kia là con nhà ai đấy? Ai biết cô đến đây có phải để diễn không, biết đâu cô là diễn viên được Hoàng Hách và Lý Yên thuê, chuyên đến để lấy sự đồng cảm của các phóng viên ở đây thì sao?”, Vương Húc Minh ngắt lời Liễu Vi Nhi một cách thẳng thừng.
“Ý của chú là tôi đang nói dối sao?”, Liễu Vi Nhi vênh mặt lên hỏi.
Vương Húc Minh cười khẩy một tiếng: “Đương nhiên, ai biết cô có phải do Hoàng Hách thuê đến để diễn kịch không”.
“Được lắm, xem ra tôi có nói rách họng thì chú cũng không tin đúng không?”, Liễu Vi Nhi nhìn Vương Húc Minh nói: “Như thế nào thì chú mới tin?”.
Vương Húc Minh nhếch miệng nói: “Tin hay không thì có liên quan gì, không cần biết có phải thật hay không, nhưng đều không thể thay đổi được kết quả ngày hôm nay! Đây là chuyện do phó chủ tịch Vương quyết định, không ai có thể thay đổi được!”.
Trong lúc cấp bách, Vương Húc Minh liền lôi phó chủ tịch Vương ra.
Phó chủ tịch Vương ngạo mạn ngẩng đầu lên, trong lòng rất hài lòng về Vương Húc Minh.

Vương Húc Minh tuy đang mượn thế lực, nhưng lại cũng là đang nâng cao địa vị của hắn, hắn rất thích cảm giác được nắm gọn tất cả.

“Haiz…”, Khổng Thu Sinh thờ dài một tiếng, ông ấy làm sao mà không biết câu nói của Vương Húc Minh cũng là đang nhắc nhở bản thân đừng có ôm mộng tưởng gì cả.

Lúc này, tia hi vọng cuối cùng trong lòng ông ấy cũng tiêu tan.
“Thôi vậy thôi vậy, cô có gia tộc nhà cô lót đường, làm lại từ đầu chắc cũng không khó gì, lần này coi như cho cô một bài học vậy”, Khổng Thu Sinh nghĩ thầm, rồi chuẩn bị tuyên bố.
Nhưng lúc này Liễu Vi Nhi lại cầm điện thoại lên gọi điện: “Chú Lộ, chú nói đúng thật, một đứa con gái như cháu nói chuyện đúng là không có tác dụng, phải nhờ chú ra mặt vậy”.
Phía đầu dây bên kia chỉ nhẹ nhàng “ừ” lên một tiếng rồi cúp máy.
Sau đó, cánh cửa phòng họp lại một lần nữa bị đẩy ra, một người trung niên cao to từ từ bước vào, tuy không nói gì, nhưng vô hình tỏa ra một khí chất lại khiến người ta cảm thấy kính nể.
Mà khi phó chủ tịch Vương nhìn thấy người đàn ông này, thế mà lại lập tức ngớ người ra: “Bí thư… bí thư Lộ, sao anh lại đến đây ạ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận