Thần Y


Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 115: Vụng trộm

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen

Cái gọi là đốt lửa trại, chính là tìm một khoảng đất trống rộng rãi, chất đầy củi khô lên, sau đó đốt lên mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa, rồi nướng các đồ ăn cũng nhau uống rượu và ăn thịt nướng... Đây là một phong tục đã có từ khi Quý Gia Lĩnh được lập lên, nhưng, từ ba mươi năm trước, sau khi vùng núi này có điện, các loại hình hoạt động kiểu này ít dần đi, nhưng mỗi năm cũng có độ dăm ba lần, kiểu tụ tập này chẳng khác gì ăn tết vậy.

Địa điểm tổ chức lửa trại lần này cách nhà Quý lão thần y không xa lắm, vẫn là một chỗ đất rộng rãi bằng phẳng, ngày thường đều dùng để phơi thuốc, chỉ cần đêm những cỏ cây ở xung quanh là có thể đốt lửa trại được rồi, không lo gây ra cháy rừng. Đối với những cành củi khô thì trên vùng rừng núi này đâu đâu cũng có cả, mỗi người cầm một bó tới thì đốt cả đêm cũng không hết nổi.

Lửa trại được đốt ba đống, soi rọi cả một khoảng trời, những nam thanh nữ tú trong thôn nghe thấy tin tức này đều đến đây chơi, ít ra cũng trên trăm người, quả thật là rất náo nhiệt.

Quý Cổ Thanh vẫn là người phụ trách lần hoạt động này, cung cấp rượi thịt, những loại rượu như rượi trắng, rượu màu, những đồ mà tự gia chủ làm ra như hạt dưa, lạc, ngô, khoa lang, khoai tây, những trái cây rau củ đều có cả, những vật phẩm này đều là do những người dân trong thôn cung ứng. Còn những người của bệnh viện Ngô Đồng đưa ra những đồ của thành phố như socola, nước thạch, sữa đường, nước ép trái cây vân vân.

- Mọi người yên lặng một chút!
Quý Cổ Thanh đứng ở giữa, hai tây ấn ấn xuống, nói lớn, bỗng nhiên mọi người ở đây đều nhìn hắn.

Quý Cổ Thanh lớn tiếng nói:
- Lửa trại hôm nay, chủ yếu để đón tiếp những khách quý từ nơi xa tới, cảm ơn mọi người đã cống hiến cho những thôn chúng ta thuốc và những vật dụng miễn phí, chúng ta nhiệt liệt chào mừng họ nào.

Lời nói vừa dứt, tiếng vỗ tay ồ ô vang lên, kéo dài mãi không dứt. Diệp Thanh và mọi người đều cảm thấy có chút e ngại, lúc sáng còn chửi mắng những người dân thôn ở đây là không lịch sự vô văn hóa mà.

Quý Cổ Thanh lần nữa lại ấn hai tay xuống, bình ổn tiếng vỗ tay, quay người nói với Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp thần y, có phải cậu muốn nói gì với những người dân thôn chúng tôi phải không?

- Cái này, không cần đâu.

- Cần chứ, cần chứ, sao lại không nói vào lời là thế nào. Cậu xem, mọi người đều đang chờ cậu phát biểu mà.
Nói xong, những tiếng vỗ tay lại vang lên, hiển nhiên, Diệp Thanh cũng đã nhận được sự kinh trọng của người dân trong thôn.

Diệp Thanh không thể trừ chối, đành phải đứng lên đi vào giữa. Mọi người đều yên lặng, đều chú ý nhìn Diệp Thanh, đối với người có thể chiến thắng được Quý lão thần y, có vẻ rất hiếu kỳ.

- Chàng trai này cũng đẹp trai quá nhỉ!
Một bác gài thầm nói, trong bụng nghĩ, lát nữa phải lôi con gái mình giới thiệu cho chàng trai này thôi, chưa biết chừng hai người lại bị tiếng sét ai tình thì sao.

- Tam Đản, phải học anh kia kìa, cháu phải xem người ta kìa, trẻ tuổi như vậy nhưng y thuật thì xuất chúng, ngay cả Quý lão thần y còn phải kiêng nể vài phần đó.
Một người ông đang giáo huấn đứa cháu của mình.

...

Diệp Thanh nhìn mọi người, cảm thấy sự nhiệt tình của người dân nơi đây, ánh mắt cũng có chút ướt át, rồi cao giọng nói:
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho đội khám chữa bệnh từ thiện của bệnh viện chúng tôi. Tôi tin rằng, đêm nay, sẽ là một trong những hồi ức đẹp đẽ nhất cuộc đời chúng tôi.

Tiếng vỗ tay lần nữa lại vang lên, hơn trăm người mà nghe tiếng vỗ tay như hàng ngàn người vậy.

Diệp Thanh mỉm cười, rồi vẫy tay chào mọi người, phía sau có những ánh mắt ác độc đang theo dõi cậu, giống như những con rắn hổ mang vậy.

- Chủ nhiệm Hà, nhẽ ra phải là anh lên phát biểu chứ, gì gì anh cũng là người phụ trách đội khám từ thiện này. Cái tên tiểu tử Diệp Thanh, thật là không biết chừng mực gì cả.
Hoàng Húc Quân khẽ nói với Hà Phẩm Dật.

Hà Phẩm Dật xua tay, mỉm cười nói:
- Ai phát biểu chẳng như nhau.
Tuy mỉm cười, nhưng không biết vì sao, trong ánh mắt càng thêm sự lạnh lùng nham hiểm. Hoàng Húc Quân không khỏi rùng mình, theo bản năng lùi xa hai bước.

Đúng lúc đó, những tiếng cười vang lên, hóa ra, một cậu bé mới mười bốn mười lăm tuổi bị mẹ cậu bé đẩy lên.

Cậu bé đi chân đất, đứng giữa lửa trại, nhăn nhó, thấy rất ngượng ngùng cứ gãi gãi đầu, mẹ cậu trợn mắt ra hiệu cho cậu, rồi lại làm động tác véo tai cậu, cậu bé không còn cách nào khác cũng mặt dạn mày dầy nói lớn:
- Cháu đến đây là để nói lờn xin lỗi với chú Diệp Thanh. Sáng này cháu đã ném trứng gà, trở về nhà bị mẹ cháu đánh, mong chú Diệp Thanh tha lỗi cho cháu.

Cậu bé nói xong, rồi chạy ngay trở về chỗ ngồi, mẹ cậu bé cũng mỉn cười với Diệp Thanh.

Hàn Hưng Dân tất nhiên là không để ý gì rồi, những người trong đội khám từ thiện cũng cảm thấy vui và cười lên, những người dân nơi này quả là thuần phác.

Lửa trại bắt đầu, mọi người tự do hoạt động.

Quý Cổ Thanh nói:
- Tiểu Diệp à, mọi người vui chơi thì chú ý một chút nhé, ở phía bắc có một vách núi rất sâu không nhìn thấy đáy đâu, ban đêm càng phải chú ý hơn, không có việc gì thì tốt nhất đừng đến chỗ đó làm gì.

- Ồ, cảm ơn Quý đại ca.

- Mọi người vui chơi đi, tôi già cả thế này không chơi đùa cùng mọi người đâu.

...

Trời đã hoàn toàn tối như mực, trên bầu trời có rất nhiều ngô sao, như những viên bảo thạch rực rỡ giữa bóng đêm.

Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh ngồi bên một đống lửa, đang nướng những củ khoa tây, mùi thơm ngát, ánh mắt của Mã Tiểu Linh lung linh cảm thấy hạnh phúc, lúc ánh mắt của Diệp Thanh nhìn cô, cô không dám nhìn vào mắt cậu, khuôn mặt xinh đẹp đó liền đỏ ửng lên.

Hà Phẩm Dật ngồi ở phía xa xa rầu rĩ một mình ngồi uống rượu, ánh mắt không ngừng liếc về phía đó, thấy họ đánh mắt đưa tình, cười lạnh lùng thầm nghĩ: Cái tên tiểu tử họ Diệp, xem mi còn đắc ý được bao lâu.

Hắn sờ vào túi quần có những viên thuốc kích dục mà hắn đã giữ nó nhiều ngày, trong đầu hình dung đôi chân thon dài, chiếc eo thon, lại còn khuôn ngực trắng nỏn màm mại kia nữa, nghĩ tới đây cậu nhỏ của hắn đã quật khởi, rồi thầm nói, đợi lát nữa có cơ hội sẽ cho vào nước để cô ấy uống, sau đó đưa đến chỗ vắng vẻ. Hí hí, nơi này rừng núi rậm rạp, cũng là nơi có thể hưởng thụ mà không ai biết được.

...

Đúng lúc đó, bên lửa trại cách đó không xa, có một chiếc bàn được kê ra, An Tiếu Trúc đang ép những cốc trái cây, có đủ loại hoa quả, những loại hoa quả đó đều lấy từ trên núi xuống, hoặc những người dân nơi đây tặng, hoàn toàn sạch sẽ không hề có chút thuốc trừ sâu, ép xong cho vào từng cốc rồi lại làm cái trang trí bên trên, nhìn rất bắt mắt.

An Tiếu Trúc thường tự làm những thứ này nên tay nghề rất ổn.

- An tiểu thư, lần này sao cô lại đích thân làm vậy nhỉ? Chi bằng tôi đến giúp cô nhé?
Quý Cổ Phong tiến tới, chỉ biết đứng bên cạnh muốn giúp gì cô, nhưng An Tiếu Trúc lại không hề để ý gì tới hắn. Tuy hắn bị phạt tưới nước trên vườn thuốc, nhưng buổi tối thì được tự do, nghe nói có lửa trại, lập tức chạy về dự ngay, tìm trang đám người, phát hiện ngay ra An Tiếu Trúc, sau đó tiến thẳng về chỗ cô, ngay cả nổi tức với Diệp Thanh cũng không thèm để ý.

Hoàng Húc Quân cũng vô cùng thích An Tiếu Trúc, lúc này thấy như vậy, nên có vẻ ghen tuông, thầm nói Cóc mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao? Sau đó cũng tiến tới:
- An tiểu thư tôi giúp cô nhé?

- Anh là ai vậy?

- Thế anh là ai chứ?

- Tôi là ai anh không cần biết. Tôi là bạn thân của An tiểu thư.

- Hừ, nhìn anh như con dế chũi này, An tiểu thư cũng kết giao á?

- Anh chửi ai là con dế chũi vậy?

- Tôi cũng chẳng chửi anh, anh kích động cái gì chứ?

- Nếu anh không phải là khách, thì ông mày đã đánh cho anh một trận rồi.

Hai tình địch gặp nhau, giống như hai con gà trống phát dục vậy, lập tức lao vào mổ nhau ngay.

- An tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?
Hoàng Húc Quân rất nho nhã cúi người xuống, đưa tay ra mời cô máu một bài, vì thấy trung quanh trại lửa những đôi nam nữ đang múi rất vui nhộn.

Quý Cổ Phong không chịu thua kém, nói:
- Tiểu thư, ban ngày chúng ta đã đi chơi ở vườn thuốc, tối nay để tôi tiếp tục dẫn cô đi xem những cảnh đẹp của chốn rừng núi buổi tối này nhé.

An Tiếu Trúc như muốn phát điên lên, nghiến rắng nghiến lợi, lạnh lùng cao ngạo quát:
- Hai anh tránh ra cho tôi, bản cô nương không có hứng.
Nói xong, lại tiếp tục ép nước trái cây.

Hai gã thanh niên cảm thấy rất xấu hổ, nếu còn mặt dầy mày dạn mà níu kéo An Tiếu Trúc, cô ấy mà tức lên lấy máy ép trái cây chọi ra thì chết, hai người cũng sợ nếu người đẹp tức giận, sau này sẽ không còn cơ hội để thể hiện nữa.

- Hừ, đúng là hai gã ngốc!
An Tiếu Trúc hừ một tiếng, đang lúc ép trái cà chua, thấy mọi người không chú ý, nên cho ngay quả mê huyễn vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui